Kiều Thê Như Vân

Chương 531 : Đảo hướng

Ngày đăng: 10:05 18/04/20


Trong Giảng Võ điện, sát khí đằng đằng, Lô Lâm từng bước ép sát, đã đến tình trạng không chết không ngớt.



Hắn xác thực đã không còn đường lui, không thể mò ra chứng cứ Thẩm Ngạo phạm tội từ trong miệng phiên sử, đại thù sẽ không thể báo, hoàng thượng, thái tử bên kia, khẳng định cũng không thể bàn giao được.



Đến mức này, cũng không cần tất yếu phải che lấp, chỉ có thể kiên trì bước đi.



Đám đặc phái viên hai mặt nhìn nhau, Lý Hanh lại trấn định, cất cao giọng nói:”Đại nhân nói, hạ sử nghe mà không hiểu, hải thương xác thực có hiểu lầm cùng Tàu Quốc ta, nhưng Thẩm đại nhân đã đại biểu Đại Tống tạ lỗi xuống phía dưới, hạ quốc còn có thể có oán hận cái gì?



Chính là huynh đệ thân sinh, cũng sẽ có thời điểm ma sát, Thẩm đại nhân mang thân phận đại thần ngoại quốc, nhưng thái độ rất thành khẩn, nhiều lần biểu đạt áy náy, lại càng bồi thường đủtiền bạc, hạ quốc há có thể tham lam không biết lý?



Còn nữa, Thẩm đại nhân cải cách Hải chính, đối với các nước Nam Dương, cũng là rất có lợi, cắt đất tạo bến cảng, là vì giảm bớt tranh chấp dân gian, quân đội đóng quân, là vì bảo vệ xung quanh hạ quốc, chuyện tốt bực này, hạ quốc lại dám có cái gì ủy khuất? Vui mừng cũng còn chưa kịp cơ mà? Lúc này, trong lòng ngoại trừ cảm động và nhớ nhung ân đức Đại Tống, không còn bất cứ điều gì khác, trong lòng hạ sử cũng như vậy thôi.



Lý Hanh vừa dứt lời, chúng đặc phái viên ào ào kêu la, nói:”Không oán không hối, Đại Tống ân trạch tứ hải, hạ quốc vô cùng cảm kích.



Đặc phái viên nước Nhật kia lại càng chẳng biết xấu hổ, nói:”Đại Tống thiên tử, giống như phụ mẫu tái sinh hạ quốc, nguyện muôn đời nhớ mãi, vĩnh viễn kết bạn với nhau, mỗi năm triều bái nhập cống, sẽ tăng thêm ba phần.



Mọi người đánh trống reo hò:”Đại Tống hoàng đế bệ hạ vạn tuế, cha mẹ chi bang, muôn đời nhớ mãi.



Sắc mặt Lô Lâm đã biến thành tro tàn, thì ra tưởng rằng trong lòng những đặc phái viên phiên bang này rất bất mãn, ẩn nhẫn mà không phát, lại không biết những người này uống phải thuốc gì, đúng là khăng khăng một mực giữ gìn Thẩm Ngạo.



Về phần thái tử bên kia, giờ phút này cũng là sắc mặt trắng bệch, vụng trộm nhìn thoáng qua Triệu Cát trên cung vàng điện ngọc, lúc này, hắn đã biết mình phải làm sao rồi, lập tức quỳ xuống, ba quỳ chín khấu, nặng nề mà dùng cái trán cúi rạp trên cục gạch vàng, nói:”Nhi thần muôn lần chết, bị tiểu nhân che tâm trí, thiếu chút nữa đã lầm tưởng quốc sách...



Nếu là lúc trước, Triệu Cát sẽ an ủi vài câu, bảo hắn cứ đứng lên mà nói, nhưng hôm nay, lúc này, lại cũng không đi để ý tới hắn, Triệu Hằng chỉ có thể tiếp tục dập đầu, tiếp tục bái, đâu còn dám đứng dậy?



Trong lòng Thẩm Ngạo lúc này chỉ còn vẻ cười lạnh, thái tử và Lô Lâm ngu xuẩn ngay ở chỗ, còn chưa xem qua quốc thư trao đổi, liền dám cổ động thanh thế.



Hải thương thật sự hoành hành không hợp pháp, nhưng Thẩm Ngạo đã đưa đủ bồi thường, cắt nhường thổ địa phiên bang, cũng là sự thật, nhưng Thẩm Ngạo ưng thuận một lời hứa hẹn, cũng đủ để bảo đảm để những đặc phái viên này triệt để đảo về hướng chính mình.
Mấy cái cái tát thanh thúy, chẳng những đánh cho Lô Lâm tỉnh, cả Triệu Hằng và một đám quan viên trợ giúp kia cũng đều tỉnh táo lại.



Trong Giảng Võ điện, một đám ánh mắt lạnh lùng hướng về người Lô Lâm, đánh chó mù đường, vốn là chuyện thường tình.



Chỉ nhìn phẩm cấp hắn, không quá năm sáu phẩm, có thể có tư cách tiến vào cái Giảng Võ điện này, có thể thấy được, người này vẫn có vài phần vận khí.



Một người quan viên trang trọng đứng ra, cất cao giọng nói:”Lô đại nhân là môn sinh thánh nhân, lại càng thuộc hàng lãnh tụ đứng đầu, luôn luôn tự xưng là quân tử, vì sao phụ mẫu đều mất, lại tận lực dấu diếm không báo? Thánh nhân quân tử có tư cách như vậy sao?



Hiếu không còn, còn đàm luận lễ phép làm cái gì? Vi thần Ngao Phi, thân là môn sinh của Lô đại nhân, đối với Lô đại nhân luôn luôn là kính yêu, không ngờ ân sư đúng là đã trở thành người như vậy, lại làm ra sự tình nghe rợn cả người bực này, hôm nay, ta và ân sư cắt bào đoạn nghĩa, không tiếp tục liên quan, Lô đại nhân, xin tự giải quyết cho tốt.



Những lời này hiên ngang lẫm liệt, từ xưa đến nay, quan hệ môn sinh và ân sư cũng rất đặc thù, cho dù là ân bị sư trục xuất, môn sinh cũng cần dùng sư lễ để đối đãi, cắt bào đoạn nghĩa, lại càng là thứ dư luận giới thượng lưu không thể chấp nhận.



Nhưng Ngao Phi nói ra những lời này, lại không người nào nói cái gì, hiếu là đứng đầu trong trăm việc thiện, làm nhà giáo, truyền đạo, chuyên giải thích chỗ nghi hoặc, càng nên làm gương tốt, sự tình xúc phạm lễ chế bực này, thế nhân chỉ biết nói Ngao Phi tinh thần cao lớn, không thể trách móc hắn vô tình vô nghĩa.



Ngao Phi lúc này bái về hướng cung vàng điện ngọc, nói:”Bệ hạ, vi thần muốn buộc tội Lô đại nhân, Lô Lâm thân là Ngự Sử Đại Phu, bàn suông lễ nghĩa liêm sỉ, mua danh chuộc tiếng, dấu diếm không báo cha mẹ tử vong, tâm hiệu quả và lợi ích nặng vô cùng. Tử viết: Cha còn sống, xem ý chí, cha không còn, nhìn hắn đi, ba năm, có thể nói là tận hiếu. Ba năm chịu tang, vừa là lễ phép, cũng là pháp lệnh, Lô Lâm không làm tròn chữ hiếu, cực kỳ đáng giận, nên trừng trị răn đe.



Ngao Phi chính là môn sinh đắc ý nhất của Lô Lâm, lúc này đột nhiên đào ngũ, dù hợp tình lý, lại không khỏi làm cho người ta kinh ngạc, Lô Lâm không khỏi cảm thấy một thân lạnh buốt, phẫn hận liếc nhìn Ngao Phi, hừ lạnh một tiếng, tràn đầy khinh thường.



Có Ngao Phi lên đầu, lại đang mang chuyện lễ phép, mọi người ào ào đánh trống reo hò, mới vừa rồi là buộc tội Thẩm Ngạo, lúc này đầu mâu chuyển hướng, đâm vào Lô Lâm.



Triệu Cát lạnh mặt, nói:”Khai trừ ra ngoài, vĩnh viễn không để người này ở triều đình.



Giải quyết rất dứt khoát, Lô Lâm phản xạ có điều kiện mà nói một câu mưa móc trời ban, đều là quân ân, vi thần tạ ơn, liền bị người kéo ra ngoài.



Lúc này, thái tử lại càng lo sợ bất an, than thở khóc lóc mà ghé sát đầu xuống sàn, nói:”Phụ hoàng, nhi thần muôn lần đáng chết, xin phụ hoàng trách phạt nhi thần.