Kiều Thê Như Vân

Chương 533 : Chuẩn bị bắt người

Ngày đăng: 10:05 18/04/20


Mặt khác, giáo úy cũng đều ra sức, tất cả các khoa trong lúc đó, ẩn ẩn đều có ý tứ thi đua, mấy huấn luyện viên cũng không chịu thua, cho nên tranh nhau cũng rất lợi hại, được động lực thúc đẩy, liền dùng sức mà thao luyện giáo úy, nếu thua, lần sau quyết tâm sẽ tìm mặt mũi về.



Bộ binh giáo úy tuy nhân số nhiều, nhưng chiếm diện tích sàn vật lại không bằng tư mã, gần bốn ngàn người ở cùng một chỗ, đứng thành hàng, ôm banh chạy, còn có phân đội giao đấu, đều là ở phía trong sàn, tất cả cầm gậy gộc, do giáo đầu thương lượng chiến thuật cùng mọi người trước, sau đó mới lập tức vào bàn chém giết.



Loại đánh nhau này, tuy không cần lo lắng đến tánh mạng, nhưng trúng vài cây gậy, cũng không chịu đựng nổi, thân thể làm bằng sắt, cũng có thời điểm bị thương,



Sau khi bị thương, liền lập tức có đồng bạn chạy đến, mang sang sân hộ lý giáo úy bên kia, thoa chút ít thuốc trị thương, lại tiếp tục thao luyện.



Ở phía trong học đường rất buồn tẻ, lại càng hiếm thấy nữ nhân, giáo úy khoa hộ lý bên kia đều là dạng độc đắc, làm cho rất nhiều người cố ý bị thương, cũng muốn để cho người ta giơ cánh tay cây cỏ mềm mại lên, hưởng thụ tư vị băng bó miệng vết thương, bởi vậy khi bắt đầu giao đấu, đều rất dốc hết sức liều mạng, rất có một bộ dạng đại gia chính là muốn bị thương, cứ hướng ta mà nã pháo.



Thẩm Ngạo trực tiếp đi bộ đến Quân pháp ti bên kia, bước vào cánh cửa, liền chứng kiến mấy tiến sĩ đang xử trí một người giáo úy đến trễ, giáo úy kia quỳ thẳng, không nhúc nhích một tý nào, hai giáo úy chấp pháp phía sau cũng không cần đè hắn lại, cứ cầm gậy trúc, trực tiếp quật vào lưng hắn.



Đám tiến sĩ gặp Thẩm Ngạo đi vào, cũng không tiến đến chào hỏi, chỉ hướng Thẩm Ngạo gật gật đầu, đợi đánh người xong, một người tiến sĩ mới cầm một trang giấy ghi việc, nói với giáo úy phạm tội kia:”Chu Thành, ngươi biết sai chưa?



“Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân biết sai rồi.”Người này gọi là Chu Thành, cũng rất kiên cường, sau lưng bị đánh ra một mảnh dấu vết dài hẹp, mấy chỗ bị gờ ráp của gậy trúc đâm vào, rách cả da, máu chảy đỏ thẫm, rối tinh rối mù, nhưng ngay cả cổ họng cũng không rên một câu, liền cao giọng trả lời câu hỏi của tiến sĩ.



Tiến sĩ thoả mãn gật đầu, hỏi:”Ngươi phạm vào cái gì sai?



“Lúc thể dục buổi sáng, tiểu nhân đến trễ nửa nén hương, sau này tuyệt đối không dám tái phạm.



Tiến sĩ dùng bút ghi việc, thoáng ghi chép một tý trên trang giấy, vòng một cái vòng, lập tức hòa nhã nói:”Biết sai có thể thay đổi, sẽ có thành tựu rất lớn, về sau chớ tái phạm, đi về đơn vị đi.



Người gọi là Chu Thành này như được đại xá, lập tức đứng lên mặc quần áo, ưỡn ngực, dậm chân, hướng tiến sĩ nói:”Tuân mệnh.”



Dứt lời, lập tức xoay người qua, muốn chạy đi, nhưng lúc quay đầu lại, vừa đúng bắt gặp Thẩm Ngạo, không khỏi chần chờ một chút, bước chân cũng bước không nhấc lên nổi, đành dậm chân nói:”Bái kiến Tư nghiệp đại nhân.



Thẩm Ngạo hướng hắn gật đầu mỉm cười, nói:”Về đơn vị đi thôi.


Đã có tài học, lại có khí khái, hơn nữa còn là vô tâm danh lợi, ba cái kết hợp lại, danh khí Tô Lăng lại càng càng lúc càng lớn, rất nhiều người coi là mẫu mực, cũng tỷ như lần này, toạ đàm tại quán giành cho sĩ tử, Tô Lăng chịu tới tự thoại cùng mọi người, đã có người rất cảm giác vinh hạnh.



Cho nên, người đang ngồi, có người đã là vào triều làm quan, có người niên kỷ không nhỏ, nhưng đều là coi Tô Lăng như thiên lôi sai đâu đánh đó, Tô Lăng không mở miệng, mọi người cũng đều không nói chuyện.



Tô Lăng chậm rãi mà nhấp một ngụm trà, nhạt cười nhạt nói:”Hôm nay, lúc đến nghe nói Bồng Lai Quận Vương chỉ trích Ngự Sử Đại Phu trong triều, cái ngôn từ kia thật sự rất sắc bén, hết lần này tới lần khác, Lô đại nhân này cũng là loại người mua danh chuộc tiếng, thì ra tưởng rằng hắn cũng là danh sĩ Thanh Lưu, không thể tưởng được, nhân phẩm lại như vậy.”



Tô Lăng thở dài, sau đó mới thong dong nói:”Rơi xuống kết cục cách chức như vậy, cũng là hắn gieo gió gặt bão, chỉ là, Tô mỗ và hắn, dù sao còn có mấy phần giao tình, hắn đã phải về quê quán Tuyền Châu, không thiếu được việc đưa tiễn một chút.



Sĩ tử đang ngồi không khỏi sững sờ, có người nói:”Tô tướng công, Lô Lâm không để vua vào mắt, giống như sài lang, người như vậy, vẫn giao tình cùng hắn làm cái gì?



Rất nhiều người ào ào gật đầu, đều cảm thấy có lý, càng có người khuyên bảo, nói:”Tô tướng công ngồi trên cao, chúng ta há có thể không biết? Cùng cái họ Lô kia đi lại thân cận quá, chỉ sợ sẽ rước họa vào thân.



Tô Lăng chỉ cười, vốn là cám ơn hảo ý của mọi người, sau đó mới chậm rãi nói:”Lô đại nhân và đệ tử, lúc trước cũng là hiểu nhau, hắn làm kinh nghĩa văn vẻ vô cùng tốt, đầu bút lông lại làm cho Tô mỗ theo không kịp. Tô mỗ nhiều lần lãnh giáo, cũng được hắn chỉ bảo, lấy được ích lợi nhiều, phần ân tình này, Tô Lăng há có thể thờ ơ?”



Lập tức, lời nói xoay chuyển, lại nói:”Nhưng Lô đại nhân bất trung bất hiếu, đây là tội của hắn, Tô mỗ khám phá ra cách làm người của hắn, cũng có tâm tư cắt bào đoạn nghĩa, nhưng nghĩ lại, ân là ân, đại thể là đại thể, trong lòng Tô mỗ vứt bỏ phẩm cách hắn, nhưng cái ân nghĩa này, lại không thể không báo, ít nhất, gần đến giờ lên đường, đưa tiễn thoáng một tý, cũng là chuyện thường tình. Chỉ mong hắn lần này ăn được giáo huấn, từ nay về sau sẽ rửa tâm quay đầu, đến lúc đó, nếu có thể gặp lại, Tô mỗ nhất định đón chào, lại hướng hắn lãnh giáo.



Những lời này nói ra, lập tức đưa tới một mảnh trầm trồ khen ngợi, có người nói:”Tô tướng công ân oán rõ ràng, có phong thái quân tử Tiền Tần, vừa so sánh với Tô tướng công, chúng ta lại rất nông cạn.



Càng có người nói:”Lô Lâm đã là người ác, chỉ có Tô tướng công dám không để ý đến thiên hạ, ôn chuyện cùng hắn, bằng hữu tri tâm như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không ra. Còn nữa, tuy Lô Lâm phạm vào đại thể, chẳng lẽ sẽ không có một ngày hoàn toàn tỉnh ngộ sao? Tô tướng công không chối từ khổ cực, trông mong hắn hối cải để làm người mới, cũng coi như khổ tâm.”



...



Tô Lăng mỉm cười lắc đầu, nói vài câu hổ thẹn, tiếp theo liền uống trà.



Có Tô Lăng bắt đầu, nghị luận dần dần náo nhiệt lên, không thiếu được mấy người mang thi từ vừa sáng tác cho mọi người quan sát, để mọi người bình luận.



Còn có mấy người nói về tin đồn thú vị trong thành Biện Kinh, cũng là rất thú vị, mọi người cười vang, vẫn duy trì rụt rè, cười dấu răng, cũng có mấy người đi theo ồn ào, tăng thêm không ít không khí vui vẻ.