Kiều Thê Như Vân

Chương 557 : Đến tây hạ

Ngày đăng: 10:05 18/04/20


Trở lại nơi trú quân, Lý Thanh cảm kích nói!” Vương gia”



Thẩm Ngạo phất tay về hướng hắn, nói:” Không cần cám ơn ta, là do tên Cung cái gì Lực kia không thức thời, tối hôm nay phái thêm người tuần tra ban đêm, phải làm đến mức thân không rời ngựa, tuy nói tên kia không dám làm gì, nhưng đề phòng vẫn luôn không sai.



Lý Thanh đáp ứng, tiếp theo, liền đi bố trí nhân thủ.



Thẩm Ngạo trở lại phòng mình nằm ngủ, sáng hôm sau, liền bị thanh âm thao luyện đánh thức.



Đêm qua là một đêm vô sự, chỉ có mấy Hạ binh bồi hồi bên ngoài doanh, bị giáo úy tuần tra ban đêm bắt được, đánh cho một trận mới thả đi, Thẩm Ngạo cũng không muốn chờ lâu ở đây, liền hạ lệnh tiếp tục lên đường.



Lúc đưa tiễn, quân tướng Long châu đều đến hết rồi, chỉ có Cung Lực Trước dùng lý do thân thể không khỏe, không thò đầu ra, Thẩm Ngạo dục ngựa xuyên qua cổng tò vò, quân tướng Tây Hạ thấy Thẩm điên cuồng này, đều có biểu lộ quái dị, so với hôm qua thì kính cẩn hơn vài phần.



Lý Vĩnh Viễn lén lút đuổi kịp đội kỵ binh của Thẩm Ngạo, từ đầu đến cuối, không dám phát ra một lời, càng không dám nói Tây Hạ như thế nào, mặt mũi xám xịt, đối với Thẩm Ngạo, đúng là tránh còn không kịp.



Thẩm Ngạo nghênh nghênh ngang ngang đi ra ngoài, lập tức vung tay lên, nói:” Xuất phát.



Sự tình một đêm này, truyền ra cực nhanh, châu phủ phụ cận cũng cũng biết tin tức, những võ tướng Tây Hạ Trắc trấn này, gần đây không coi ai ra gì, lúc này nhìn thấy người càng dã man hơn, nhất thời cũng không thích ứng được.



Nhưng hết lần này tới lần khác, không thích ứng cũng phải thích ứng, người ta hoàn toàn không thèm quan tâm tới cái này.



Chính là Hi Thủy bên kia, cũng có tin tức truyền đi, Đồng Quán cầm mật báo của mật thám, chỉ nhìn thoáng qua, vốn là ngạc nhiên, lập tức lại bật cười, quân tướng cung kính phía dưới không hiểu ra sao, Đồng Quán giao mật báo cho vệ binh bên cạnh, truyền đọc cho đám biên tướng nghe, đều sững sờ



Lập tức, cũng bắt đầu cười rộ lên.



“ Đồng tướng công, Thẩm Ngạo này cũng không biết là khờ thật hay là giả ngốc, chuyện lớn như vậy, chúng ta, những người đại quê mùa này cũng chưa chắc dám đi làm, hết lần này tới lần khác, hắn lại làm được.



Người phía dưới đối với Đồng Quán, đều là tránh một tiếng gọi công công, mà gọi là Đồng tướng công, dùng để bày ra tôn quý.



Một người khác nói:” Long châu Cung Lực Trước chiếm tiện nghi của chúng ta, giết hơn một trăm biên quân, lúc này đây Bồng Lai Quận Vương lại cho chúng ta xả một cục tức, sợ là sợ chọc giận Cung Lực Trước kia, không biết hắn có làm ra sự tình gì làm người nghe kinh sợ hay không.




Thẩm Ngạo đến, tuy là lặng yên không tiếng động, nhưng tại Hưng Khánh phủ, lại hù dọa tạo nên từng đợt gợn sóng.



Lúc trước đều là người Tây Hạ ngang ngược kiêu ngạo, đặc phái viên người Tống tuy không đến mức vâng lời, ít nhất cũng là tuyệt đối không gây chuyện thị phi, hiện tại, họ Thẩm vừa tới, rất có một bộ ý tứ cường long áp đặt tay anh chị đầu sỏ, cái này làm cho người ta sinh ra cảm giác chán ghét.



Chỉ là, dù sao Thẩm Ngạo cũng là Quận Vương, cũng không người nào dám tới châm ngòi.



Tây Hạ hoàng cung, to lớn không khác gì Biện Kinh, chỉ là, bố cục kém hơn một ít mà thôi. Đều là ban công đình đài người Tống chế tạo, cũng đều là Hồng Cung môn, từ cửa cung dọc theo trục chính, chính là Sùng Văn điện, kỳ thật, nhắc tới cũng là có ý tứ, Đại Tống rõ ràng Sùng Văn, chủ điện lại có tên Giảng Võ, Tây Hạ rõ ràng trọng võ, nhưng lại là Sùng Văn.



Nhưng bất nói kể thế nào, Tây Hạ hoàng đế Lí Càn Thuận thế hệ này, xác thực là Sùng Văn, Tây Hạ từ lúc Lý Nguyên Hạo thành lập đất nước đến nay, một mực tồn tại tranh giành giữa” Phiên lễ” và” Hán lễ”, đến thời điểm Lí Càn Thuận vào chỗ, đấu tranh càng thêm kịch liệt.



Lí Càn Thuận thập phần hâm mộ đối với Hán lễ, liền mượn miệng Ngự Sử trung thừa Tiết Nguyên Lễ khởi xướng nho học, tại Tiết Nguyên Lễ đưa lên triều, viết:” Kẻ sĩ hành trình dài, lớn lao mệt mỏi, trải qua mô hình rèn đúc, nặng như nho học. Xưa kia, người Ngụy khai mở, nhà Chu đủ kế thừa, đều tôn nho giáo, tôn trọng thi thư, Tây Bắc không thể không giáo hóa”.



Bởi vậy, chỉ có cách một lần nữa đề xướng Hán học, mới có thể thay đổi hạ bầu không khí bất lương, cứu vãn nguy cơ, Càn Thuận tiếp thu đề nghị Tiết Nguyên Lễ, hạ lệnh, ngoài” Phiên học” vốn có, đặc biệt xây thêm” Quốc học”, Hán học.



Chọn lựa 300 người con cháu dòng giống hoàng thân, thành lập” Dưỡng hiền vụ”, do quan phủ cung cấp, thiết lập thêm giáo sư, tiến hành bồi dưỡng.



Bởi vậy trong triều đình của Lí Càn Thuận, người Hán mua quan bán tước là rất nhiều, nhất thời cũng là văn phong cường thịnh.



Thẩm Ngạo báo danh vào trong nội cung, Lí Càn Thuận đang cùng cao tăng Tây Hạ đàm luận Phật, nghe xong tin tức này, nhướng mày, nói:” Đều nói Thẩm Ngạo chính là tài tử, hôm nay mới biết được, thì ra cũng là mãng phu, cũng không gì hơn cái này.” Lập tức khinh thường nhếch miệng.



Cao tăng ngồi đối diện tên là Tỉnh Ngộ, có phần được Lí Càn Thuận tin cậy, hắn không khỏi mà nhăn lông mày lại, nói:” Bệ hạ nói về Tống quốc Thẩm Ngạo?



Lí Càn Thuận gật đầu:” Đúng.



Tỉnh Ngộ cười nhạt một tiếng nói:” Người này là đại tài, tiểu tăng sớm nghe nói về kỳ danh, tại sao bệ hạ nói hắn là mãng phu?



Lí Càn Thuận liền đem việc này nói cùng Tỉnh Ngộ, Tỉnh Ngộ nói:” Bệ hạ, tiểu tăng lại cất chứa vài bài từ cùng với thi họa của hắn, một thân chữ viết vẽ tranh quỷ thần khó lường, dùng bút cực hay, có thể nói thế giân hãn hữu, sáng tác thi từ cũng thường thừa, người Tống thường nói hắn là thiên hạ đệ nhất tài tử, thật cũng không phải là vô căn cứ.