Kiều Thê Như Vân

Chương 569 : Quân Kim tan tác

Ngày đăng: 10:05 18/04/20


Êm đẹp giao đấu chém giết, ai ngờ lại thành cái dạng này, toàn trường đã là một mảnh thanh âm phản đối, lúc này mọi người nhớ tới những người Khiết Đan, người Thổ Phồn bị thua kia, lại đột nhiên chuyển thành đồng tình.



Tuy bọn hắn thất bại thảm hại, ít nhất còn có dũng khí chém giết, nhưng người Tống chưa hề bị thất bại, lại đã chạy mất dép chẳng những làm cho người ta thấy đần độn vô vị, trong lòng cũng sinh ra khinh thường.



Lí Càn Thuận ngồi ở phía trong dàn chào, lại cũng không có vài phần xem trọng đối với quân Tống có, kết quả tiếp theo, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.



Hoàn Nhan Tông Kiệt ngồi trong rạp mắng to:” Nam Man có lá gan nhỏ hơn cả gà mái.



Vương An ở bên thoải mái cười to, phụ họa nói:” Gà mái còn biết đẻ trứng, Nam Man có thể làm cái gì? Bọn hắn thường nói một câu, gọi là tay trói gà không chặt, lúc này hình dung bọn hắn, lại vô cùng phù hợp chuẩn xác.



So sánh với Hoàn Nhan Tông Kiệt làm càn, Thẩm Ngạo chỉ là ngồi ngay ngắn bất động, phảng phất không có việc gì, lơ đãng mà nói với Gia Luật Âm Đức:” Gia Luật huynh, có thể ngửi được mùi thúi không?



Những lời này cố ý cao giọng kêu lên, Gia Luật Âm Đức ngây ngốc một chút, hỏi:” Ở nơi nào?



Thẩm Ngạo dùng ngón tay chỉ hướng Hoàn Nhan Tông Kiệt, mỉm cười, nói:” Không phải là ở đó sao?



Gia Luật Âm Đức không khỏi lạnh lùng nhếch mép cười đểu, Thổ Phồn Vương Tử bên cạnh thân lại càng khoa trương, ôm bụng cười ha hả, ngược lại, Đại Lý quốc Vương Tử Đoàn Phúng kia có vài phần rụt rè, đong đưa cây quạt, mặt không biểu tình, nhưng trong đôi mắt rõ ràng đang cố nén vui vẻ.



Hoàn Nhan Tông Kiệt nghe xong liền rõ ràng, bình thường luôn luôn là hắn mắng chửi người, không người nào dám làm càn ở trước mặt hắn, chân lập tức đạp xuống đất, đứng lên, hét lớn:” Nam Man thật to gan.



Thẩm Ngạo nhếch miệngm nói:” Cái mùi hôi này quá nặng rồi, cũng không biết là cái nào man mang đến, xui, xui, Đoàn huynh, ngươi có thể cho ta mượn cây quạt dùng một lát hay không?



Đoàn Phúng cười cười, đưa cây quạt cho Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo nắm lấy, che che dưới mũi.



Hoàn Nhan Tông Kiệt nhất thời chán nản, lúc này, đồng cỏ trên bộc phát ra một hồi kinh hô, Hoàn Nhan Tông Kiệt ghé mắt nhìn qua, chỉ thấy kỵ binh quân Tống không ngừng chạy trốn phía trước, trong từng tiếng khẩu lệnh, nghiêng thân đi, giương cung cài tên, bắn về phía sau.



Phía sau, truy binh đang chạy thì bị bắn, tuy thương vong không lớn, nhưng có cái uy hiếp này, thế công cũng dần dần ngưng trệ, thỉnh thoảng có mấy người bị mũi tên trúc bắn trúng, rơi xuống dưới đất.



Truy binh kịp phản ứng, cũng ào ào lấy cung cài tên, bắn một chút, cũng đâm trúng mấy giáo úy quân Tống, nhưng truy binh dù sao cũng mang đến rất ít mũi tên, lúc chạy bắn, thân hình thường thường cũng thoáng ngưng trệ một tý, cái sơ sẩy này, cực dễ dàng làm họ dập đầu cùng đồng bạn vào một chỗ.


Lý Thanh mặt đỏ lên, thân là huấn luyện viên kỵ binh, một chi kỵ quân giáo úy này là hắn dạy dỗ, hôm nay có hiệu quả lớn như vậy, rõ ràng còn có thể toàn thắng thiết kỵ quân Kim, trong lòng không biết có nhiều thỏa mãn, chứng kiến Thẩm Ngạo đi xuống đài cao, hô quát một tiếng, thúc ngựa tới, kích độn nói:” Vương gia, tiểu nhân may mắn không làm nhục mệnh.



Thẩm Ngạo dắt dây thừng ngựa của hắn, cười ha hả nói:” Sau khi trở về, bổn vương sẽ ghi công cho các ngươi, Lý Thanh ngươi được một phần, không có ngươi, sẽ không có kỵ quân giáo úy.



Lý Thanh xoay người xuống ngựa, trịnh trọng nói:” Nên là không có Vương gia, sẽ không có Lý Thanh hôm nay.



Thẩm Ngạo cười ha ha nói:” Đừng mang hết công lao lên trên người của ta, ngươi nhìn sắc mặt chút ít Kim cẩu xem, đây đều là kết quả các tướng sĩ phục vụ quên mình.”



Dứt lời, lời nói xoay chuyển, lại nói:” Vừa rồi, thời điểm giao đấu, các ngươi đang ở trong cụôc, có lẽ còn không biết, có mấy đội thiếu chút nữa phạm vào sai lầm trí mạng, cũng tỷ như đội cờ xí đội một doanh ba kia, kém một chút liền đoạt con đường người phía sau yểm hộ, bay vụt lên phía trước, nếu không phải kịp thời uốn nắn, hậu quả lại không thể đoán trước. Sai lầm như vậy, cũng không thiếu, ngươi cùng mấy giáo đầu vất vả một ít, trở về tổng kết lại.



Lý Thanh đáp ứng, hướng Thẩm Ngạo hỏi:” Đại Tống chúng ta đã thắng, Vương gia bây giờ là chẳng phải đã là Phò mã Tây Hạ quốc rồi sao?



Hắn lúc này đã cho rằng mình là người Tống, ngữ khí hoàn toàn là giọng điệu Đại Tống ta và Tây Hạ ngươi.



Thẩm Ngạo lại cười nói:” Tây Hạ quốc chủ lúc này đang chuyển tảng đá đập chân của mình, bất kể như thế nào, hắn đã mở miệng, bây giờ là Đại Tống ta thắng, liền nhìn xem hắn có dám nuốt lời hay không, tin tức sẽ truyền ra ngoài rất nhanh.



Lý Thanh mỉm cười, nói:” Vậy tiểu nhân sẽ đến chúc vương gia tân hôn mừng rỡ.



Thẩm Ngạo mày dạn mặt dày nói:” Lời nói này, ta đã nghe không biết xong bao nhiêu lần rồi, về sau không biết còn có thể lại nghe được hay không, chỉ mong không phải một lần cuối cùng.



...



Ở bên trong cung điện Tây Hạ, một người tiểu thái giám từ phía trong buồng lò sưởi đi ra, rón ra rón rén, có chút bối rối mà xuyên qua một đạo hành lang gấp khúc, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan, tiểu thái giám này bị hù đến nhảy dựng lên, ngoái đầu nhìn lại, hóa ra là một lão thái giám.



Tiểu thái giám nhẹ nhàng thở ra, hành lễ với lão thái giám kia, nói:” Triệu công công tốt.



Triệu công công hiển nhiên có địa vị cao cả trong cung, khanh khách một tiếng, nâng cao bụng nói:” Sao lại vội vàng hấp tấp như vậy, ngừơi không biết, còn tưởng là ngươi đang mang theo mấy cái gì đó, muốn xuất cung ăn trộm.



Tiểu thái giám này lại càng hoảng sợ, vội vàng nói:” Triệu công công minh giám, tiểu nhân luôn luôn tuân thủ quy củ, loại sự tình này, tuyệt đối không dám làm.