Kiều Thê Như Vân

Chương 6371 : Thái Kinh hấp hối

Ngày đăng: 10:06 18/04/20


Giáo úy mệt mỏi nói: "Lí huấn luyện viên nói, Long hứng phủ tạm thời không cần lo lắng, Lí huấn luyện viên nhất định lo cho Vương Tử điện hạ chu toàn, chỉ là, sau khi Vương gia nhận được thư tín, lập tức lên đường đi Long hứng phủ, chậm trễ một khắc, tùy thời sẽ có biến cố phát sinh."



Thẩm Ngạo hít một hơi thật sâu, đã hiểu nội dung trong thư xác định không thể nghi ngờ, lại không nhịn được mà thở dài một hơi, tuy nói Lí Càn Thuận là têncáo già, nhưng hắn đối xử với Thẩm Ngạo cũng không xấu, lúc này đột nhiên bệnh nặng, thế cho nên đã uỷ thác lại mọi thứ, sợ là đã đến bước cuối cùng.



Chỉ là, trước mắt, đứa trẻ còn chưa xuất thế, vẫn chưa biết có phải thái tử hay không, dưới tình huống hoàng đế bất ngờ băng hà, quốc tộc ngủ đông, ở ẩn đã lâu như vậy, có thể làm loạn lúc này hay không, cũng là việc không thể biết.



Hơn nữa... Thẩm Ngạo chính thức lo lắng, chính là phía bắc Trắc trấn Tây Hạ, người Kim tức giận vì hoàng tử bị giết tại Tây Hạ, lúc này, nếu là thừa dịp loạn mà vào, cũng là chuyện chưa thể xác định, nếu thật sự như vậy, sự tình sẽ càng thêm khó giải quyết, thậm chí, cái Tây Hạ này có khả năng lập tức sẽ trở thành sân giao phong chính cho Đại Tống, Kim quốc, người Khiết Đan.



Nói đến nói đi, có lẽ là quá gấp gáp, thậm chí còn chưa kịp để cho Lí Càn Thuận chuẩn bị, đột nhiên sinh biến, trong lòng Thẩm Ngạo hiểu, một chuyến này đến Tây Hạ, hắn không thể không đi, hơn nữa, cũng không thể trì hoãn nửa khắc.



Thẩm Ngạo bỗng nhiên đứng dậy, nói: "Khổ cực cho ngươi, trước tiên ở trong phủ nghỉ một chút, hiện tại ta lập tức tiến cung, Lưu Thắng... Lưu Thắng..."



Lưu Thắng bước nhanh tiến đến, hỏi: "Vương gia có cái gì phân phó?"



Thẩm Ngạo nói: "Đi học đường dạy võ, truyền tin cho Tư Mã tư, gọi bọn hắn tùy thời chờ lệnh, chờ thánh chỉ."



Thẩm Ngạo cũng không nói cái gì, cất thư tín vào ngực, lúc này đây, ngay cả mũ rộng vành hay ô che cũng không kịp mang theo, nhảy vào mưa trong mưa to tầm tã cực kỳ nhanh, Lưu Thắng sợ tới mức ở phía sau kêu gọi: "Vương gia... Vương gia….dù...dù!"



Cũng may, xe ngựa ở chỗ người gác cổng bên này còn chưa chạy về chuồng, Thẩm Ngạo vẫy tay, nói với xa phu: "Đi hoàng cung, phải nhanh!"



Xe ngựa nhanh chóng chạy qua hướng hoàng cung, bánh xe kéo lê hai đạo vằn nước trên đường phố, mưa rơi tí tách, diễn tấu trên thùng xe, trần xe liền có một mảnh vải phần phật rơi xuống, lúc này tốc độ xe quá nhanh, màn xe bị gió thổi qua, liền có mưa gió rót vào trong xe.



Thẩm Ngạo nhìn màn mưa bên ngoài, không biết là buồn hay vui, khi nhận được tin tức này, trong lòng của hắn dường như đã sớm chờ đợi, lần này đi Tây Hạ, nếu thuận lợi, như vậy Thẩm Ngạo hắn sẽ gặp biến hóa nhanh chóng, trở thành một trong vài người có quyền thế nhất trên phiến đại lục này.



Nnhưng một phương diện khác, đối với Lí Càn Thuận sắp chết, hắn lại không nhịn được mà có vài phần ảm đạm, mà mẫu tử Miểu nhi có bình an hay không, càng làm hắn nóng lòng, tuy nói Long hứng phủ có Lý Thanh và Dương Thực, nhưng Thẩm Ngạo đúng là vẫn còn không yên lòng.



Loại tâm tình phức tạp này đan vào cùng một chỗ, cùng cái khí trời loạn thất bát tao này, lại làm cho mặt Thẩm Ngạo biến thành âm tình bất định, đến cửa cung bên này, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Trực tiếp vào cung."



Xa phu do dự một chút, tiếp tục thúc ngựa đi vào, đám cấm vệ thấy là xa giá của Bình Tây Vương, cũng không dám ngăn cản, lại sợ gánh chịu trách nhiệm liên quan, vì vậy liền có một đội cấm vệ đội mưa, nhanh chóng đuổi kịp.




Trọng yếu hơn chính là, bọn hắn còn nắm giữ khá nhiều chỗ đóng quân Trắc trấn, nhất là năm tộc Hoành Sơn gần ba Châu, tuy thủ lĩnh không phải tôn thất, nhưng ở trong nước Tây Hạ, lại có được ảnh hưởng thật lớn, cường đại nhất trong đó, chính là Vệ Mộ thị, gia tộc này từng là mẫu hệ của quốc chủ khai quốc Tây Hạ, Lý Nguyên Hạo, từ đó về sau, liên lạc cùng tôn thất càng ngày càng chặt chẽ, cơ hồ hoàng hậu cung đình Tây Hạ, đều xuất xứ từ Vệ Mộ thị.



Tuy cả bộ tộc chỉ có hơn vạn người, nhưng những tộc Đảng Hạng phụ cận do Vệ Mộ thị cầm đầu nhiều đến mười vạn, lại tới gần biên cảnh giáp giới tam giác Khiết Đan, Đại Tống, biên quân Tây Hạ, hoặc nhiều hoặc ít, luôn bị tù trưởng bộ tộc này ảnh hưởng.



Có thể tin tưởng, một khi tin tức Lí Càn Thuận băng hà truyền đi, quốc tộc Tây Hạ quốc không cam lòng tùy thời có khả năng liên hợp lại, lại thừa dịp đứa trẻ của Miểu nhi Công Chúa còn chưa xuất thế, chỉ sợ một hồi phản loạn cũng sẽ bắt đầu nổi lên.



Chỉ là, Tây Hạ như vậy, Thẩm Ngạo không thể không đi, chính là cửu tử nhất sinh, hắn cũng muốn cầm Thượng Phương bảo kiếm trong tay, đi xông phá một lần, trong lòng của hắn, ẩn ẩn đã coi Tây Hạ là một mẫu ba phần đất nhà mình, thằng nhãi này cho tới bây giờ vẫn chưa từng bị thua thiệt, há có thể để cho người khác chiếm tiện nghi?



Huống chi, Miểu nhi và đứa trẻ trong bụng còn ở lại nơi đó, thân là nam nhân, Thẩm Ngạo không có lý do trốn tránh.



Đội mưa tiến vào thùng xe, xa phu lớn tiếng nói: "Vương gia, vừa rồi người Thái gia bên kia có đưa tin, mời Vương gia đi Thái phủ một chuyến."



Thẩm Ngạo ngồi ở trong xe, vắt nước đọng trên ống tay áo, không khỏi sửng sốt một chút, nói: "Không đi, về phủ."



Xa phu gật gật đầu, lại nói một câu: "Người bên kia nói, Thái sư đã không có bao nhiêu thời gian, chỉ hi vọng trước khi chết, có thể thấy được mặt Vương gia."



Thẩm Ngạo thoáng trầm mặc một tý, đột nhiên nói: "Đi Thái phủ."



Xe ngựa đội mưa đến Thái phủ bên này, mấy tháng không thấy, cả Thái phủ đã tiêu điều rất nhiều, thậm chí là cỏ dại trước cửa cũng không có người nào đi quản lý, một đôi thạch sư trợn mắt dữ tợn này, bên trong mưa to có vẻ ảm đạm vô thần.



Nghe nói cách đây không lâu, đã có không ít gia định chạy trốn, chủ sự Thái phủ đi phủ Kinh Triệu, gọi sai dịch đuổi bắt nô tài trốn chạy, nếu đổi lại là lúc trước, phủ Kinh Triệu đã sớm gà bay chó chạy, bắt bớ bốn phía, chỉ là, ngoài dự đoán mọi người, lúc này đây, phủ Kinh Triệu cả một điểm động tĩnh cũng không có, tuy đã đáp ứng, nhưng một sai dịch cũng không phái ra.



Bởi vậy, lúc Thẩm Ngạo xuyên qua chỗ người gác cổng và một chỗ cổng chào, phát hiện cả Thái phủ vô cùng tiêu điều, ngoại trừ vài lão bộc lưng gù eo cong, lại không nhìn thấy người nào khác.



Trong lòng Thẩm Ngạo nghĩ, nếu Thái Kinh nghĩ đến sẽ có hôm nay, lúc trước còn có thể không kiêng nể gì cả như vậy không?



Trong một sương phòng đầy mùi trầm hương, màn che nhẹ nhàng bị móc treo tách ra, Thái Kinh hấp hối lại càng có vẻ già nua, nếp nhăn trên mặt khắc sâu hoắm, con mắt của hắn ảm đạm không ánh sáng, một khắc hấp hối cuối cùng, cũng không vực dậy nổi hi vọng cầu sinh của hắn.