Kiều Thê Như Vân

Chương 809 : Về là tốt rồi

Ngày đăng: 10:08 18/04/20


Thẩm Ngạo khoác áo tơi, hai bên có người che chở hắn lên cầu tàu, từng bước một đi tới, tâm tình hắn có vẻ có chút không tốt, chỉ là, đi lại coi như nhẹ nhàng, mãi cho đến bến tàu bên này, liền gọi người đi chuẩn bị xe ngựa.



Bởi vì đột nhiên trở về, cho nên cũng không có người đón tiếp, xe ngựa là ở mượn nơi bến tàu, Thẩm Ngạo chui vào, nặng nề thở dài một hơi, ngồi trong xe ngựa, không nhịn được mà suy nghĩ: “Bổn vương đã trở lại!”



“Hải chính nha môn.” Thẩm Ngạo ngồi trên xe ngựa nói với xa phu.



Tuyền Châu bị một trận mưa rửa sạch sẽ, Thẩm Ngạo nhẹ nhàng vén rèm xe lên, nhìn xem cảnh phố lui về phía sau.



Không qua được bao lâu, xe ngựa dừng lại, Thẩm Ngạo từ trong xe chui ra, giáo úy đi bộ lập tức cẩn thận từng li từng tí đến càng xe bên này, muốn đỡ hắn xuống, Thẩm Ngạo lắc đầu, từ trên càng xe nhảy xuống, nói: “Không cần vịn.”



Cửa ra vào hải chính nha môn, mấy quan lại nhỏ đang buồn bã ỉu xìu cầm đao mà đứng, đám phiên vương không đến, hôm nay cũng không có công vụ gì, bầu trời lại âm u nặng nề, hơn phân nửa cũng sẽ không có đại sự gì.



Cho nên, bọn họ đều là một bộ dạng lười biếng, vừa sáng sớm như vậy, thật sự không dậy nổi tinh thần gì.



Thời điểm Thẩm Ngạo xuất hiện, các sai dịch không khỏi dụi dụi dụi con ngươi, một người trong đó như đang gặp phải quỷ, chỉ vào Thẩm Ngạo, à à nói không ra lời, người khác tỉnh ngộ lại, kêu to: “Thông báo nhanh.”



Ngay cả hành lễ cho Thẩm Ngạo cũng đã quên, nhanh chóng quay thân đi vào trong.



Chỉ một lúc sau, Ngô Văn cũng sắp đi ra ngoài, bởi vì đi hơi gấp, suýt nữa bị mấy cái gì đó dưới chân làm cho vấp ngã, may mà sai dịch bên cạnh đỡ lấy hắn, mới không ngã sấp xuống.



Thẩm Ngạo dạo bước đi qua, thời điểm Ngô Văn tới gần Thẩm Ngạo, cơ hồ là kéo tay Thẩm Ngạo lại, nói: “Điện hạ, trở về thuận tiện!”



Hắn nhìn một giáo úy đám phong trần mệt mỏi sau lưng Thẩm Ngạo, dường như đã dự liệu được cái gì, nói: “Đi, vào bên trong ngồi trước đã.”



Một đường sóng vai mà đi cùng Thẩm Ngạo, hắn nói: “Bệ hạ đã về đến Tuyền Châu, cũng nên ở tại hải chính nha môn, chỉ là, điện hạ cũng không cần vội vã đi dò xem xét tình hình, lúc này, bệ hạ chưa hẳn có thể tiếp kiến ai.”



Thẩm Ngạo cười ha hả, nói: “Bệ hạ cũng tới, như thế thật tốt.”



Ngô Văn nói: “Thủy sư viễn chinh, vì sao ngay cả quân tình đều không truyền về, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì?”



Thẩm Ngạo nói: “Bổn vương ngồi thuyền nhanh trở về trước, thủy sư vẫn còn trên hành trình quay về, bổn vương liền ngồi pháo hạm về trước để bẩm báo quân tình.”



Đợi cho Thẩm Ngạo cùng Ngô Văn đều vào trong sảnh, sắc mặt Ngô Văn biến đổi, nói: “Chiến sự Tàu Quốc như thế nào?”



Thẩm Ngạo nghiêm túc nói: “Vốn là chiếm được Chiêm Thành, từ nay về sau một đường bắc thượng, chiếm đựơc Bắc Kinh, tôn thất Tàu Quốc có hơn ba trăm người, toàn bộ đã bị áp lên trên thuyền, trở lại Tuyền Châu, về sau sẽ lại xử phạt mức cao nhất theo pháp luật.”



Ngô Văn không khỏi xoa xoa tay, nói: “Thật sao?”
Hết lần này tới lần khác, Thẩm Ngạo này không biết thật sự khờ hay là giả ngốc, để cho hắn ngồi, hắn thật đúng là ngồi, một điểm ý tứ khách khí đều không có, ngay cả chân cũng vểnh lên.



Triệu Cát đành phải quát lớn: “Phải ngồi an vị, không cho phép gác chéo chân.”



Thẩm Ngạo đành phải buông chân, hai tay khoác lên trên gối, lộ ra bộ dạng vài phần trung thực khó có được.



Triệu Cát lúc này mới nói: “Sự tình phạt Tàu như thế nào?”



Kỳ thật, đối với phạt Tàu, Triệu Cát cũng không ôm hi vọng, Thẩm Ngạo trở về sớm như vậy, chỉ mới hơn hai tháng, từ Tuyền Châu đến Đại Tàu, qua lại cũng có hơn một tháng, Tàu Quốc to như vậy, há lại hơn tháng có thể phá được, giải thích duy nhất chính là thủy sư ngậm ngùi mà về.



Tuy trong lòng Triệu Cát không thoải mái, nhưng khi nhìn thấy Thẩm Ngạo bình an trở về, cuối cùng vẫn có vài phần trấn an, nghĩ đến nỗi khổ tâm của Thẩm Ngạo, nếu để cho hắn dùng vẻ mặt đau khổ nói ra, vậy thì không nên, chính mình nên trấn an hắn vài câu.



Chứng kiến bộ dạng Triệu Cát có vẻ thất vọng, Thẩm Ngạo từ trên mặt ghế đứng lên, khom người nói: “Nhờ hồng phúc bệ hạ, thủy sư tướng sĩ phục vụ quên mình, Nam Dương thủy sư khắc chế Chiêm Thành trước, một đường bắc thượng, thế như chẻ tre, Tàu quân cứ chiến liền bại, thẳng đến thành Bắc Kinh,



từ nay về sau, đại bại Tàu quân, không người nào chống cự nổi, bắt quốc chủ bọn hắn, mở thành mà hàng, lần này diệt tặc hơn bốn vạn người, đại chiến toàn thắng, cả nước Tàu Quốc ra hàng, tôn thất Lý thị hơn ba trăm người, toàn bộ đã bị áp giải trở lại kinh.



Lần này, bệ hạ khâm mệnh vi thần điếu dân phạt tội, giải cứu Tàu dân trong cơn thủy hỏa, người Tàu cảm động đến rơi nước mắt, vạn dân tới đón chào, hiến lễ vật cho bệ hạ, không tính ra được, quan viên cao thấp Tàu Quốc ào ào đưa tấu lên triều, xin bệ hạ vì Tàu Quốc muôn dân trăm họ, hạ chỉ xoá Tàu phiên, thiết lập Tàu quốc Đô hộ phủ, vĩnh viễn bảo vệ Tàu Quốc bình an.”



“Trừ việc đó ra...” Thẩm Ngạo liếm liếm miệng, mỉm cười nói: “Tàu Quốc đã muốn phái 30 quan viên ra, theo thủy sư đến Tuyền Châu, yết kiến bệ hạ, dùng để bày ra thành ý. Chỉ có điều, tôn thất Lý thị cùng quan viên Tàu Quốc đang đồng hành cùng thủy sư, vi thần tới trước một bước, nhiều thì nửa tháng, ít thì mấy ngày, thủy sư sẽ đến Tuyền Châu.”



Triệu Cát nghe xong, khởi điểm còn không tin, cho rằng Thẩm Ngạo lại nói khoác, nhưng nghe được cả nước Tàu Quốc hàng, lại bắt Lý thị tôn thất, càng có người Tàu lên triều, liền vững tin không thể nghi ngờ, không khỏi dậm chân nói: “Tốt!”



Triệu Cát vốn là người vui mừng lộ rõ trên nét mặt, huống chi cái này là một chuyện đại hỷ sự, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, hơn nữa, cái hiển hách này, đủ để so sánh cùng bất luận quân vương nào trong lịch sử, rất có một loại cảm giác hãnh diện.



Năm đó, tiên hoàng chinh Tàu, cuối cùng hai năm mà không có thể khắc chế, kết quả không thể không nghị hòa, hôm nay rơi xuống trong tay mình, lại triệt để tiêu diệt Tàu Quốc, coi như là trả thù cho tiên hoàng.



Một trận chiến này, tuy là ỷ cường hiếp yếu, nhưng không đến ba tháng, liền diệt bang quốc, đây mới thực sự là địa phương hiện ra vẻ mạnh mẽ



Triệu Cát nói liên tục mấy chữ tốt, cả người đã đứng lên nói: “Có cái tin mừng này, Trẫm xem như đến Tuyền Châu đúng lúc rồi, đây là việc vui cực lớn, còn phải tặng phần thưởng, Thẩm Ngạo, nói như vậy, ngày đó tin chiến thắng chiếm được Chiêm Thành, cũng không phải hư từ phải không? Vì sao thủy sư Nam Dương dũng mãnh phi thường như thế.”



Thẩm Ngạo nói: “Vi thần đối với Nam Dương thủy sư, lúc nào cũng dạy bảo ân đức bệ hạ, bởi vậy, vừa đến thời gian chiến tranh, mỗi người tranh giành lên trước, mỗi người đều anh dũng, đều nguyện hiệu lực vì bệ hạ, đổ máu cho Đại Tống ta.



Tuy thủy sư đường xa mà đến, tuy Tàu quân Chiêm Thành dĩ dật đãi lao (dùng khỏe ứng mệt), nhưng vi thần thoáng đưa quân lệnh xuống một tý, môn sinh thiên tử xông lên trước nhất, thân chắn tên đạn, vì vậy, sĩ khí toàn quân tăng mạnh, người Tàu man di nho nhỏ, há có thể ngăn cản, tự nhiên chạy trốn tứ tán rồi...”



Thẩm Ngạo rất vô sỉ, bồi thêm một câu: “Ào ào hô Nam Dương thủy sư ta cường tráng không thể chiến thắng.”