Kiều Thê Như Vân

Chương 94 : Nhờ vả

Ngày đăng: 10:00 18/04/20


Hai tay hai bút, viết như nước chảy mây trôi, thoáng qua lúc đó, người bên cạnh đã vòng vo vô số tâm tư.



Đợi cho đến lúc Thẩm Ngạo thu bút, mọi người mới từ trong sự si mê như say sưa phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện, hai hàng chữ phân biệt viết: "Thái công tử tự cho là mình thanh cao, ngâm thơ chữ viết giả trang thánh hiền không đáng một xu."



Đây là sỉ nhục, sỉ nhục trần trụi, rất nhiều người đồng tình nhìn Thái Luân, mặt Thái Luân đã từ trắng biến thành đen rồi, trong lúc nhất thời đúng là không biết ứng đối như thế nào?



Nếu hiện tại rời đi, chỉ sợ bị người cười nhạo, nhưng không đi, nguyên một đám người đang nhìn hắn, ánh mắt đùa cợt, lại làm cho hắn vô cùng xấu hổ.



Thẩm Ngạo hừ lạnh một tiếng trong lòng, đây là kết quả hắn tự tìm lấy, làm nhục người tất nhiên tự nhục mình.



Thẩm Ngạo cười ha hả, cầm trang giấy lên, thổi nét mực cho khô, đi đến trước người Thái Luân, cười đến rất chân thành tha thiết: "Thái huynh, cái bức chữ viết này, tặng cho ngươi."



"Thẩm Ngạo! Ngươi nhớ kỹ hôm nay." Thái Luân hung dữ trừng mắt liếc hắn một cái, cái gì mà phong thái, cái gì mà lịch sự cố gắng vân vê chế tạo, đều đã đã quên hết, khuôn mặt có vẻ có chút dữ tợn, cười lạnh một tiếng, nói: "Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta làm cho ngươi chết không có chỗ chôn." Nói xong, không nhìn tới bức tranh chữ dính đầy nét mực kia, xoay người rời đi, mấy giám sinh theo hắn cũng đành phải đi theo.



Thẩm Ngạo ung dung cười một tiếng, nhớ kỹ? Thái công tử thật đúng là đại thiếu gia, lúc khi dễ người khác chỉ biết mình cao hứng, bị người lấn liền có bộ dạng sắc mặt này.



Thẩm Ngạo không sợ nhất đúng là lúc người khác quẳng xuống những lời này, hắn chính là tổ tông của đám đạo tặc, không sợ giặc nhớ thương.



Trong đám người, có người nhận ra Thẩm Ngạo, trong miệng nói: "Đây không phải Trầm công tử sao? Trầm công tử, tên tuổi như người, quả nhiên lợi hại, nghe nói hắn là cao đồ của Trần Tế Trần tướng công, Thái công tử kia là cháu của Thái lão tặc Thái Kinh, Trần Tế mắng Thái Kinh, Trầm công tử làm nhục Thái Luân, ha ha, có ý tứ..."



Mọi người vừa nghe, thì ra trong việc này có uẩn khúc, làm mọi người bắt đầu nghị luận ào ào; Một ít người kính trọng Trần Tế ào ào chạy tới hành lễ thân cận với Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo chỉ biết ôm quyền đáp lễ.
Hắn đường đường ngồi ở ngôi cửu ngũ, bị người chế nhạo, tự nhiên là không chịu được ; Rất chần chờ mà trầm ngâm một lát, liếc nhìn Dương Tiễn sau lưng, lập tức lại lắc đầu, nghĩ thầm: "Dương Tiễn cũng không được, hắn là nội thị, Vân Vân cô nương ghét nhất là nội thị, ai, thật sự là khó xử."



Thẩm Ngạo nhìn hắn, khép miệng không nói, người này làm sao vậy, như thế nào bộ dạng đột nhiên chuyển thành bộ dáng này rồi, hẳn là gặp cái gì khó xử?



Ai, tâm Thẩm Ngạo rất thiện lương, không muốn xem người khác gặp chỗ khó, thời điểm bình thường, lúc người khác có chỗ khó, nếu như đối phương là nam mà nói..., Thẩm Ngạo đều đấm ngực dậm chân... Ở một bên chuyển ghế xem cuộc vui.



Triệu Cát đột nhiên đưa con mắt lên, ánh mắt nóng rực nhìn qua Thẩm Ngạo, lập tức nở nụ cười, cười đến thật quỷ dị.



Trong lòng Thẩm Ngạo mát lạnh, không phải đâu, quá âm hiểm rồi, nhưng ngàn vạn đừng đến cầu ta, ta đã đưa một bức chữ viết cho hắn rồi, hắn còn muốn ta làm cái gì?



Triệu Cát nói: "Trầm công tử, tại hạ có một chuyện muốn nhờ."



Ngô Tam nhi tự mình đưa trà bánh tới, Thẩm Ngạo tiếp trà, chậm rãi thổi trà bọt, hy vọng làm ra vẻ không nghe thấy lời Triệu Cát nói.



Triệu Cát tiếp tục nói: "Có thể nhờ Trầm công tử thay tại hạ đưa một bức họa cho Vân Vân cô nương Thì Hoa quán, có được không?"



Thì Hoa quán? Thẩm Ngạo vừa nghe, liền minh bạch, đây là kỹ viện mà, Vương tướng công này quá không thuần khiết rồi, rõ ràng giựt giây mình đi kỹ viện, Vân Vân cô nương là ai? Không phải hắn định đi cua gái trẻ đấy chứ? Chắc là sợ vợ ở nhà biết đây!



Như thế hơi kỳ rồi, ngươi biết mình già còn bảo ta đi làm chân chạy, quá vô sỉ.