Kiều Thê Như Vân

Chương 97 : Ngồi xe lừa đi thanh lâu

Ngày đăng: 10:00 18/04/20


Một ngày mới, ánh rạng đông sáng sớm vừa lộ ra, Quốc Tử Giám liền truyền tới tiếng đọc sách lang lảnh, Thẩm Ngạo mặc áo đạo mới tinh, trong túi Bách Bảo (túi để tiền) bí mật mang theo ba trăm quan tiền, thật vất vả nhịn hết khóa học, liền tập trung tinh thần chuẩn bị đi Thì Hoa Quán.



Đã đáp ứng Vương Cát tướng công đi đưa tranh chữ cho người hắn thân mật, lời hứa Thẩm Ngạo đáng giá nghìn vàng, tự nhiên phải làm sự tình thỏa đáng. Đương nhiên, hắn cũng là có tư tâm, hôm nay eo quấn trăm quan, thừa cơ hội này, đi xem nơi gió trăng ưu nhã nhất thành Biện Kinh cũng không tệ.



Rung cây quạt, bỏ qua Chu Hằng gọi hắn cùng đi dùng cơm tối, liền thẳng đến Sùng Văn các. Quy củ Quốc Tử Giám rất nghiêm, bình thường không cho phép giám sinh ra ngoài, cho nên tuy đã tan học, đi ra khỏi Quốc Tử Giám cũng cần được cho phép.



Thẩm Ngạo là người nào, tìm lý do còn không phải quá đơn giản sao, trong lúc thoáng nghĩ qua, liền có bảy tám cái cớ, cái gì tay cổ mỏi nhừ cần xem thầy thuốc; Hay là cô cô ở nông thôn phát bệnh; Phức tạp nhất chính là có bằng hữu mời, nguyên vốn không muốn đi, nhưng là đối phương lại là Thái Học sinh, muốn đấu thơ cùng mình. Vì vinh dự Quốc Tử Giám, vì uy nghi của Đường đại nhana, mình đành xúc động ứng chiến vân vân....



Quan lại nhỏ ở cửa ra vào chứng kiến Thẩm Ngạo, cũng không ngăn cản hắn, Thẩm Ngạo vào Sùng Văn các, Đường Nghiêm đang chăm chú viết chữ. Thẩm Ngạo chậm rãi đi qua, lẳng lặng nhìn một hồi, Đường đại nhân viết chữ cũng không tệ lắm, rất già dặn, bố cục hợp lý, chữ viết tinh tế tỉ mỉ, nhưng không hoàn mỹ, chính là thiếu thiếu một ít linh khí.



Tự nhiên, Thẩm Ngạo không ngu xuẩn đến khoa tay múa chân đối với chữ Đường hiệu trưởng viết, mỉm cười nói: "Đại nhân viết chữ không tệ, rất có phong phạm đại sư."



Đường Nghiêm đưa con mắt lên, tay nắm bút còn treo ở giữa không trung, lập tức liền cười ha ha một tiếng: "Là Thẩm Ngạo à, học xong rồi sao? Ta bảo ngươi bớt nhiều thời giờ đến ngồi một chút nói chuyện phiếm, đợi mãi không đến, còn kém một bước gọi người đi thỉnh cầu ngươi. Hôm nay cuối cùng cũng đến rồi, nhìn bộ dáng của ngươi, chỉ sợ là vô sự không lên điện tam bảo(không có việc cầu thì không đến)?"



Cáo già, có lẽ là rất thông minh, Thẩm Ngạo vội vàng kinh sợ nói: "Đại nhân nói như vậy, đệ tử thật sự là tội đáng chết vạn lần, đệ tử bình thường không phải không không muốn đến, chỉ là không dám mà thôi. Đây là nơi đại nhân xử lý công việc, đại nhân một ngày kiếm tỷ bạc vì Quốc Tử Giám, đệ tử nào dám đến quấy rầy."




Không được, trước hết nghĩ cách đưa tranh chữ đi đã, lại ngẫu nhiên đi mò mò eo nhỏ của Vân Vân cô nương. Không hiểu khi Vương tướng công biết rồi, sẽ nghĩ như thế nào? Hắn là người rất tốt, nên sẽ không ăn dấm chua, người giảng nghĩa khí như vậy, tự nhiên là lòng coi bằng hữu như tay chân, thê tử như quần áo, hắn có cái quần áo này, ta đây là người bằng hữu, thay hắn mặc một lần trước rồi nói sau."



Thẩm Ngạo nghĩ đến đây, lập tức mừng rõ, đối với Xuân nhi, Chu Nhược, hắn tuyệt đối sẽ không ôm như kiểu ôm loại người kia... Nghĩ xem, các nàng là hoa cúc khuê nữ, Thẩm Ngạo nghĩ như vậy thật xấu xa, mặc dù có tham lam muốn giữ lấy, nhưng cách nghĩ có lẽ cũng là rất thuần khiết.



Nhưng đối với danh kỹ lại bất đồng, danh kỹ vốn chính là dùng để thỏa mãn dục vọng, nếu chơi thuần khiết, vậy thì giả trang quá nhiều rồi.



Xe lừa vững vàng đứng tại trước cửa Thì Hoa Quán, Thẩm Ngạo xuống xe, lấy tiền ra trả cho xa phu, tự nhiên là cho xa phu nhiều thêm vài văn tiền, xa phu tràn đầy vui mừng nói cám ơn: "Công tử vạn phúc..." Lập tức lại cười rất mập mờ: "Công tử tối nay phải cẩn thận, chớ để eo bị mỏi."



Thẩm Ngạo chắp hai tay sau lưng, hào khí tận trời, nói: "Bổn công tử kim cương bất hoại, không cần lão trượng hao tâm tổn trí."



Xa phu vội vàng đánh xe chạy đi. Thẩm Ngạo xoay người, lần đầu tiên thấy đệ nhất thanh lâu Biện Kinh, trong tưởng tượng có chút bất đồng, không thể nói nơi này là thanh lâu, quả thực chính là phiên bản Thúy Nhã Sơn Phòng. Chiêu bài đó không nhiều danh vọng, lại hiện ra khí tức cổ kính. Mặt tiền của cửa hàng có phong cách cổ xưa, không có xanh đỏ loè loẹt, người dư thừa để làm đẹp cũng không có.



"Xem ra, cách nghĩ của bổn công tử và tư tưởng ông chủ Thì Hoa Quán không mưu mà hợp rồi, cái kiểu này, bổn công tử rất ưa thích." Thẩm Ngạo cười cười, ngẩng đầu bước đi, đong đưa cây quạt, bày làm ra một bộ dáng công tử phú gia, liền đi vào.