Kim Bài Trợ Lý
Chương 1 :
Ngày đăng: 13:57 18/04/20
Tháng 11, Bắc Kinh.
“Anh lúc trước hứa hẹn với tôi cái gì? Vài năm mua được phòng? Vài năm mua được xe? Mẹ già tôi cũng không cần, đi theo anh đến địa phương quỷ quái này, anh nhìn bạn bè của anh thế nào, nhìn lại anh đi! Anh thành cái dạng gì? Anh rốt cuộc có phải nam nhân không!”
Bạn học đi ra, Tiêu Nghị liền chịu đựng nhắc tới, hai tay bỏ vào trong túi, ngậm thuốc lá vùi đầu đi, bạn gái ở sau lưng dừng lại, Tiêu Nghị cũng không phát hiện, vẫn đi, vẫn đi, vẫn đi…
“Thực xin lỗi.” Tiêu Nghị ném xuống thuốc lá, bất đắc dĩ nói “Bà xã, anh cũng phải sinh tồn chứ, anh đã thực cố gắng, em cho anh thêm một chút thời gian…”
Tiêu Nghị xoay người, sau lưng trống trơn đãng đãng, không có người.
Một trận gió thu thổi qua, di động vang “Bà xã” gửi tin nhắn.
【 Tiêu Nghị, chúng ta chia tay đi. 】
Điện thoại lại vang.
Tiêu Nghị tiếp điện thoại là trong nhà gọi tới .
“Tiêu Nghị.” Mẹ già của Tiêu Nghị ở bên kia nói “Như thế nào điện thoại cũng không tiếp? Lúc nào về nhà?”
“Con…” Tiêu Nghị mệt mỏi nói “Làm sao vậy? Trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”
“Cha con vừa mới nhìn tin tức tiếp sóng hỏi chuyện mua phòng tân hôn, 8 vạn đủ không?”
“Không cần ba mẹ cho con tiền, con lên tàu điện ngầm, ngày mai lại điện thoại cho mẹ, mẹ, đi ngủ sớm một chút, đừng kêu lão ba đi vay tiền.”
Đêm 12 giờ, Tiêu Nghị uống say huân huân, trở lại nhà cho thuê, một cước đá văng cửa, ngã vào trên ghế sa lông thở dốc.
“Vô dụng vô dụng… Điểm tâm vô dụng…” Tiêu Nghị mệt mỏi nói “Không bằng đi chết.”
Tiêu Nghị lắc lắc đi đến ban công, đối với cảnh đêm dưới 18 tầng lầu, bò lên lan can lại đi xuống dưới, bò lên lại đi xuống, động tác hơn 10 lần, quỳ gối lên ban công, oa oa khóc lớn lên.
Tiêu Nghị: “Mẹ ơi —— “
“Khóc mao a!” Hàng xóm cách vách mở cửa số sát đất trên ban công, giận dữ hét “Mấy giờ rồi! Còn bét nhè tôi gọi cảnh sát bây giờ!”
Trong xã hội độc ác ham làm giàu này, khóc cũng không cho khóc, Tiêu Nghị bò lại trong phòng, gió lạnh hiu quạnh, hắn giãy dụa đi đến phòng bếp, vặn ra khí than, điện thoại vẫn luôn vang, Tiêu Nghị nhìn phát hiện buổi tối hôm nay gặp gỡ bạn học.
Tiêu Nghị nhìn lò than, tính toán vẫn là trước tiên nấu bát mì ăn hết rồi sẽ nghĩ đến chuyện tự sát.
Tiêu Nghị ăn mì ăn liền, một bên gọi điện thoại cho bạn gái, tắt máy, ăn xong mì ăn liền nằm xuống, mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Tiền thuê nhà 2 ngàn, tiền điện nước 4 trăm, đi ăn ở siêu thị bồi bạn gái dạo phố 1 ngàn, thẻ tín dụng nợ 2 ngàn, giao thông 4 trăm… Trừ thuế hàng tháng 5 ngàn, hàng tháng dựa vào thẻ tín dụng sống qua ngày, mỗi tháng í nhất cũng còn khoản kinh phí… Phòng ở 1m2 8 vạn, tổng cộng cũng phải 2 vạn 53 vạn…
Tiêu Nghị có chút xấu hổ, bất quá ngẫm lại đối phương nếu là trưởng bối cũng liền không hề gì.
Đỗ Mai hỏi: “Biết lái xe không?”
Tiêu Nghị: “Biết.”
“Tiểu tử rất suất.” Phó tổng nói “Có mắt đen, thức đêm không ít ha.”
“Làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật.” Tiêu Nghị nói “Sẽ chú ý, cám ơn.”
Đỗ Mai nói “Rất kiên nhẫn, tính tình cũng tốt…” Đỗ Mai nhìn trợ lý liếc mắt một cái, trợ lý không nói chuyện lại lật lật tư liệu của Tiêu Nghị.
“Lời nói thật.” Đỗ Mai giải thích “Chúng ta muốn vì muốn tìm cho nghệ sĩ của công ty một trợ lý sinh hoạt, nhìn cậu.”
Tiêu Nghị: “…”
“Nghệ sĩ nào?” Tiêu Nghị nói.
Đỗ Mai cười nói “Hiện tại đương nhiên không thể nói cho cậu biết, trước khi ký hợp đồng phải giữ bí mật, có kiên nhẫn, mà còn nguyện ý trường kỳ đảm nhiệm phần công tác này, chúng tôi sẽ chọn cậu. Bao ăn ở, tiền lương 8 ngàn, thuế trước, có ngũ hiểm nhất kim.”
Tiêu Nghị: “! ! !”
“Công tác sẽ rất nặng nề.” Phó tổng nói “Minh tinh tới đoàn phim quay phim, nhận quảng cáo, bao quát sinh hoạt trong cuộc sống hàng ngày, cậu đều phải đi cùng trong toàn bộ hành trình, ở trong phòng, khi ra ngoài lái xe cho anh ta, lái xe có đôi khi bận bịu, hơn nửa đêm, có đôi khi sẽ đi ra ngoài mua đồ.”
“Nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói đều phải khống chế tốt, tận lực ít nói chuyện, làm việc nhiều, hơn nữa vô luận nghệ sĩ làm như thế nào, nói cái gì đều không cho phép công bố ra ngoài càng không thể phát tán trên mạng, với người trong nhà, với cha mẹ cũng không thể nói, tóm lại không thể lộ ra chức nghiệp của cậu với bất kỳ ai, cậu suy xét một chút đi.”
Tiêu Nghị biết loại công tác này có thể tiếp xúc gần gũi minh tinh, là chức nghiệp không biết bao nhiêu người cầu cũng cầu không được, nhưng loại chức nghiệp này cũng không có thể tùy tùy tiện tiện mời, phải giữ ký hợp đồng giữ bí mật, liên quan đến việc bồi thường cùng với tin tưởng là bạn bè đề cử, người thích hợp.
Phần lớn minh tinh sẽ bổ nhiệm bạn bè người thân mình cảm thấy đáng tin làm trợ lý tư nhân, công ty mời có khả năng chỉ có hai người: Một là danh khí của đối phương không lớn; hai là minh tinh thực khó hầu hạ… Thấy thế nào phần công tác này cũng không quá đáng tin.
Nhưng là bao ăn bao ở, mình một phân tiền cũng không tốn, tiền lương có thể tích trữ, trừ trợ cấp cho ba mẹ trong nhà, một năm còn có thể mua một phòng ở 1m2, giá cả không tăng, vất vả cần cù công tác 100 năm tả hữu là có thể mua nhà ở Bắc Kinh. Ngẫu nhiên còn có thể đi theo minh tinh tiếp xúc xã hội thượng lưu trong truyền thuyết…
Tiêu Nghị đi ra, đứng dưới hàng hiên rút một điếu thuốc, gọi điện thoại cho bạn gái vẫn là tắt máy.
“Tôi đã suy nghĩ.” Tiêu Nghị trở lại phòng làm việc nói “Đỗ tỷ, tôi nguyện ý thử xem.”
Đỗ Mai ừ một tiếng nói “Tiểu Mã nói cậu người đặc biệt tốt, đối xử với người nào cũng đều nhiệt tâm cũng chưa bao giờ sinh khí. Trước thử một đoạn thời gian đi.”
Tiêu Nghị cười khổ, gật gật đầu, Đỗ Mai liền chuẩn bị hợp đồng, Tiêu Nghị thật cẩn thận hỏi “Là vị minh tinh nào?”
“A.” Phó tổng lại đây đem hợp đồng đặt lên bàn nó, “Lô Chu, anh ta ở ngay văn phòng cách vách.”
Tiêu Nghị: “…”