Kim Bài Trợ Lý

Chương 27 :

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


Dựa theo Tiêu Nghị lúc trước nhìn thấy Lê Trường Chinh, không thể không nhào lên ôm đùi, mặc kệ thế nào cũng tùy tiện xé cà vạt hoặc là xé một ống quần mang về làm kỷ niệm lại nói tuy rằng không đến mức cường hôn hoặc ôm, trở về ba tháng không tắm vì tay được anh ta nắm phải là nhất định.



Nhưng không biết vì cái gì, có lẽ bị Lô Chu tẩy não nhiều, mỗi lần Tiêu Nghị cảm thấy người khác hòa ái dễ gần, trong đầu sẽ hiện ra biểu tình hung tợn của Lô Chu: Người khác khom lưng uốn gối với cậu, khúm núm là nhìn mặt mũi của lão tử!



Hoặc là nói Tiêu Nghị đã là người của Lô Chu cũng đột nhiên phát hiện, mình đối với Lê Trường Chinh không chuyên nhất như vậy, ngược lại sợ Lô Chu không cao hứng, đối với nam thần Lê Trường Chinh cuối cùng của mình trở nên khắc chế rất nhiều, giống như Lê Trường Chinh đã tự động bị Tiêu Nghị mạnh mẽ hạ thấp, ít nhất dưới Lô Chu.



Đỗ Mã nói “Anh ra CD nhớ rõ cậu ấy, chờ bắt đầu hát, chúng ta cùng đi cổ động.”



Lê Trường Chinh cười nói “Cho cậu làm khách quý.”



Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói “Nếu có cơ hội, nhất định.”



“Tôi phải đi.” Lê Trường Chinh nói “Có thời gian chúng ta tái tán gẫu, Tiêu Nghị, cậu có rảnh đến công ty của tôi chơi.”



“Được.” Tiêu Nghị nói.



Tiêu Nghị nghĩ thầm tôi còn không biết công ty anh ở nơi nào đâu, Lê Trường Chinh nhân tiện nói “Lầu 16 đối diện công ty các cậu.”



Tiêu Nghị “…”



Lê Trường Chinh lại cho Tiêu Nghị số điện thoại di động nói “Gọi số điện thoại này có thể gặp tôi, tôi cũng thích ca hát viết ca, có rảnh giao lưu.”



“Đây là danh thiếp của tôi.” Tiêu Nghị vội nói.



Tiêu Nghị đến thời gian này cũng hiểu được Lê Trường Chinh có chút tốt với mình, vội vàng đưa danh thiếp, trao đổi số của Lê Trường Chinh, đứng dậy muốn tiễn, Lê Trường Chinh lại ý bảo bọn họ tùy ý, đứng dậy đi.



“Muốn làm chi.”



Lê Trường Chinh đi rồi, Tiêu Nghị nói với Đỗ Mã “Tôi còn tưởng rằng cậu bảo tôi đi ra chơi. Gọi Lê Trường Chinh tới làm cái gì?”



“Tùy tiện.” Đỗ Mã đưa thực đơn ném cho hắn “Ăn cơm chưa? Trường Chinh trả tiền, chọn đồ ăn là được.”



“Có cùng Lô Chu ăn qua… Ân.” Tiêu Nghị nói “Nếu là như thế này, kêu bình Raffia đi, 3 vạn 8 còn chưa có uống qua đâu, uống không hết có thể mang đi không?”



Đỗ Mã phun đồ uống, Tiêu Nghị vội hỏi “Chỉ đùa một chút.” Tiếp lại kêu phục vụ sinh hỏi “Ở đây có Louis 15 không…”



Đỗ Mã cầm thực đơn, gọi cho Tiêu Nghị chút điểm tâm cùng rượu, Tiêu Nghị còn nói “Cậu nói thật đi, Lê Trường Chinh tìm tôi viết ca khúc?”



Đỗ Mã nói “Không, cậu đừng đa tâm, người khác quả thật thưởng thức cậu, nói ca khúc cậu viết hay như thơ tình, ngày hôm qua chúng tôi hát karaoke anh ta chọn bài này, phỏng chừng đồng cảm sinh hoạt trước kia của anh ta, tôi không hỏi nhiều.”



“Hai người quen nhau.” Tiêu Nghị nói.



“Đương nhiên.” Đỗ Mã nói “Chúng tôi thường cùng lão bản giới giải trí của bọn họ giao tiếp, cậu quên tôi là làm cho vay tiền?”



Tiêu Nghị nghĩ tới, Đỗ Mã nói “Có người rửa tiền thường xuyên tìm tôi hỗ trợ giật dây bắc cầu, thường xuyên qua lại thì quen, như thế nào, cậu hôm nay không quá cao hứng?”



Tiêu Nghị lắc đầu, không nói chuyện.



“Cậu không phải rất thích Lê Trường Chinh sao?” Đỗ Mã nói “Lúc còn đi học để cổ vũ cho anh ta, còn kêu hết ký túc xá xem phim của anh ta.”



“Ân.” Tiêu Nghị nói “Bất quá Lô Chu nếu biết, nhất định sẽ giết tôi.”



Đỗ Mã nói “Tôi đang có chuyện này, muốn tìm cậu nghiên cứu, nếu không Lô Chu bên kia cũng đừng làm.”



“Thần mã ——!” Tiêu Nghị nghe được thiếu chút nữa điên rồi “Không được! Cậu muốn hại chết tôi sao? !”



Đỗ Mã nói “Tôi đang có việc tìm cậu hỗ trợ. Là như vậy… Cậu hãy nghe tôi nói.”



“Đây không phải là cậu giới thiệu công tác cho tôi?” Tiêu Nghị dở khóc dở cười nói.



Đỗ Mã nói “Chỉ giao thời mà thôi, vốn cũng không tính toán cho cậu làm lâu, muốn cho cậu học vài năm rồi đổi nghề, cậu hãy nghe tôi nói đi, như vậy, cô tôi muốn mở công ty điện ảnh và truyền hình cậu biết?”



“Ân.” Tiêu Nghị gật gật đầu đáp.



Đỗ Mã nói “Cậu ký ba năm, đúng không? Tôi nghe dì ấy nói.”




Tiêu Nghị khinh thủ khinh cước đi qua hành lang.



“Chu ca… Anh đã ngủ chưa.” Tiêu Nghị nhỏ giọng nói.



Ở trong không phản ứng, Tiêu Nghị đem lỗ tai dán trên cửa, cửa đột nhiên kéo khai, Lô Chu mặt không đổi sắc đứng ở cửa phòng. Cả người Tiêu Nghị nhất thời ngã xuống, không cẩn thận trảo quần ngủ của Lô Chu, trực tiếp xả quần của y xuống dưới.



Lô Chu “…”



Tiêu Nghị vội nói xin lỗi, Lô Chu xấu hổ, kéo quần lên.



“Làm gì?” Lô Chu nói.



“Anh… Cửa phòng không phải có điều khiển từ xa sao?” Tiêu Nghị nói ” Vì sao muốn đích thân mở cửa…”



Lô Chu nói “Tôi muốn đi xuống uống nước!”



Tiêu Nghị vội hỏi “Tôi đi rót nước cho anh.”



Tiêu Nghị xuống lầu mang nước đá lên, Lô Chu tiếp nhận lại không uống, hai người đứng trước cửa phòng. Thời tiết đã có điểm nóng mở điều hòa, áo ngủ trên thân Lô Chu không cài cúc áo, hiện ra cơ ngực to lớn cùng cơ bụng cân xứng, Tiêu Nghị thân trần, chỉ mặc quần ngủ.



Lô Chu giương lên mi “?”



Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Tôi… Có chuyện muốn nói cho anh.”



Lô Chu “Ngô.”



Ngắn ngủi trầm mặc, Tiêu Nghị giương mắt nhìn Lô Chu, đột nhiên thập phần khẩn trương.



“Muốn nói cái gì?” Lô Chu chờ mong nhìn Tiêu Nghị.



Tiêu Nghị “…”



Tiêu Nghị liếm liếm môi, tránh đi ánh mắt Lô Chu, đêm đăng đạm sắc ở cuối hành lang, chiếu rọi thân thể cùng da thịt bọn họ.



Trong mắt Lô Chu mang theo trách cứ cùng lo lắng, sờ sờ đầu Tiêu Nghị nói “Làm sao vậy? Này không giống cậu.”



Tim Tiêu Nghị kịch liệt nhảy dựng lên, Lô Chu sờ đầu hắn làm hắn có cảm giác phi thường ấm áp, tựa như toàn bộ thế giới trong nháy mắt trở nên tốt đẹp, giống như ái tình làm người ta nhìn thấy tốt đẹp, làm hô hấp Tiêu Nghị đều ngừng lại.



Lô Chu còn nói “Tiến vào rồi nói đi.”



Lô Chu cầm ly nước vào phòng, Tiêu Nghị nói “Không… Không . Ngày mai rồi nói sau, ngủ ngon, Chu ca.”



“Có bệnh a!” Lô Chu dở khóc dở cười nói.



Tiêu Nghị “…”



Tiêu Nghị một đầu hắc tuyến đóng cửa lại, trở lại trong phòng, hắn ôm thú nhồi bông của Lô Chu, cầm di động nhìn lại nhìn, quyết định gọi điện thoại cho Đỗ Mã, nói cho anh ta biết mình còn chưa chuẩn bị tốt, cũng luyến tiếc Lô Chu.



Bất quá quá muộn, Đỗ Mã nhất định đã ngủ, ngày mai rồi nói sau, ngày mai từ chối đề nghị của Đỗ Mã, nhưng mà Tiêu Nghị như thế nào cũng ngủ không được, vẫn luôn thức đến hơn 5-6 giờ, lo lắng đề phòng gửi tin nhắn cho Đỗ Mã, kêu anh ta gọi mình, mới dần dần ngủ đi.



Hôm sau, Tiêu Nghị bị Lô Chu ném gối vào đầu, đang ngủ nhất thời dậy.



Lô Chu một bên đeo đồng hồ một bên nói “Đỗ tổng kêu tới công ty một chuyến.”



Tiêu Nghị buồn ngủ đi vào trong phòng rửa tay, tiện đà ngã vào Lô Chu một thân tây trang.



Buổi sáng, Lô Chu lái xe, lại bị kẹt xe, Tiêu Nghị còn ngủ gà ngủ gật.



“Cậu đêm qua ngủ không ngon?” Lô Chu hỏi.



“5 giờ mới ngủ …” Tiêu Nghị một mảnh hỗn độn đáp.



“Cả ngày suy nghĩ gì.” Lô Chu gõ gõ trán Tiêu Nghị.