Kim Bài Trợ Lý

Chương 36 :

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


Cảnh Luật nói: “Giấc mộng của tôi chính là ca hát, như vậy có thể chứ?”



Đạo diễn lắc đầu, chủ nhiệm sản xuất nghĩ nghĩ nói:”Có cái gì không vướng bận hoặc là tại Bắc Kinh bắc phiêu, có cái gì đặc biệt cảm động… Tiết mục của chúng tôi muốn tận lực phiến tình, để người xem cảm động lây, cậu là đối tượng trọng điểm của công ty, cậu cùng Tiêu Nghị không giống, cậu ấy được tự do hát…”



Tiêu Nghị đứng dậy, đẩy cửa đến hành lang, lấy ra di động, gửi tin nhắn cho Lô Chu. Mấy ngày này, hắn từ sáng tới tối đi ngủ, đều sẽ gửi tin nhắn cho Lô Chu nói ngủ ngon, buổi sáng rời giường, cũng gửi tin nhắn nói Chu ca tôi rời giường.



【 Chu ca, tôi tham gia tuyển tú . 】



Tiêu Nghị chụp lại sương mù ngoài cửa sổ.



【 Anh ở Canada sống tốt không? Có đài quốc nội không? 】



Lô Chu vẫn không hồi phục, Tiêu Nghị đẩy cửa đi vào, video của Cảnh Luật đã đại khái được định ra.



Lại là ba ngày sau, lần này là đạo sư họp, bốn đạo sư, tuyển thủ ở bên ngoài chờ kêu tên, gọi vào liền đi vào, Tiêu Nghị đi vào, cùng Tề Toàn đối mặt.



Tiêu Nghị sớm biết Tề Toàn tới đảm nhiệm vai trò giám khảo, Tề Toàn thần tình tươi cười, cầm bút, mím miệng, trường hợp này phi thường xấu hổ, dù sao song phương coi như cũng có cừu oán, nhưng hiện tại Lô Chu cùng công ty giải ước, Tề Toàn cũng không nói cái gì.



“Là Tiêu Nghị sao?” Một nam trung niên đứng lên, thân phận của ông ta là chế tác âm nhạc Vương Cảnh, Tiêu Nghị lập tức bắt tay với ông ta, Vương Cảnh cười nói: “Quách đạo có đề cập tới cậu.”



Tiêu Nghị không nghĩ tới quen biết Quách đạo chỉ ngắn ngủn mấy tháng, cư nhiên ông ấy còn rất để bụng, trong lúc nhất thời cảm động, Vương Cảnh lại nói với hai nữ ca sĩ ” Nhạc đệm《 Phong phiêu nhứ 》chính là Tiêu Nghị viết.”



Tiêu Nghị gật gật đầu nói “Xin bốn vị lão sư chỉ giáo.”



“Cậu là trợ lý của Lô Chu a.” Một vị ca sĩ Hồng Kông, Bàn Nữu hỏi.



“Ai.” Tiêu Nghị trở lại trong sân, cười nói “Trước kia.”



Một vị lão sư khác là một ca sĩ dân tộc, cô ấy cười hỏi “Lô Chu gần đây như thế nào không diễn nha?”



“Anh ấy bị thương khi quay ohim.” Tiêu Nghị đáp “Cần nghỉ ngơi một chút.”



“Bắt đầu đi.” Sắc mặt Tề Toàn có chút không tốt lắm, Tiêu Nghị thâm hút một hơi, nghĩ nghĩ, bắt đầu hát ca khúc hắn chọn.



Hát một nửa, Tiêu Nghị nhìn bốn vị đạo sư, mọi người tựa hồ cũng thực nhàm chán, Tề Toàn móc mũi, Bàn Nữu đang đùa di động, lão sư nhạc cụ dân gian cởi giày cao gót, ở dưới bàn cọ đến cọ đi, Vương Cảnh đang soi gương.



Tiêu Nghị ngừng lại.



“Không tồi.” Bàn Nữu thu hồi di động nói “Tốt hơn nhiều người trước.”



“Tôi hát nhạc Mỹ.” Lão sư tên Quý Tử nói “Nghe không tồi, hiệu quả trên đài có khả năng hoàn hảo hơn, mọi người cảm thấy sao?”



“Được rồi.” Vương Cảnh nói “Đến lúc đó ấn nút này, tôi cho cậu đèn sáng, ba vị khác sao?”



Bàn Nữu hướng Tiêu Nghị khoa tay múa chân nói “Cố lên, cậu không thành vấn đề.”



Quý Tử nói “Tôi cũng có thể.”



Tề Toàn cười ha hả nói “Tôi đây liền bồi đại gia, đồng thời cho cậu.”



Tiêu Nghị gật gật đầu, dù sao hắn cũng muốn bị xoát xuống, ai nhấn đèn sáng kỳ thật không hề gì, đang muốn nói lời cảm tạ, Tề Toàn lại bỗng nhiên nói “Tiêu Nghị a.”



Tiêu Nghị cười.



Tề Toàn nói “Cậu cũng là người trong nửa vòng.”



Tề Toàn nheo lại mắt, cười nhìn Tiêu Nghị, Vương Cảnh vừa cười nói “Ca khúc cậu ấy viết không tồi, 《 Cổ đạo thu phong 》, Quách đạo vẫn luôn thực thích.”



Tiêu Nghị cười nói “Đáng tiếc giấy phép cho phép chiếu còn chưa lấy được.”



Tề Toàn còn nói “Hân Nhiên tỷ mấy ngày hôm trước còn nói tới cậu, Lô Chu cùng Hoa Hưng giải ước, không biết cậu muốn đi con đường nào nha —— “



Tiêu Nghị nói “Tôi còn muốn vì công ty phục vụ.”



Bàn Nữu nói “Chờ mong nghe được càng nhiều bài của cậu! Khi tôi trở về phải nghe một chút!”



Tiêu Nghị cười nói “Vâng.”



Tề Toàn nói “Có rảnh chúng ta ăn một bữa cơm?”




Tiêu Nghị đi qua hoá trang, thấy tuyển thủ cùng tổ còn nhận được quà của fan.



“Bộ dạng cậu hảo suất.” Thợ hoá trang cười nói.



“Cám ơn.” Tiêu Nghị nói.



Trước gương hắn càng suất hơn trước kia, đi theo Lô Chu bị y cường bách chạy bộ, rèn luyện, mỗi ngày đều làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ngủ sớm dậy sớm, Lô Chu tựa như người tinh lực vĩnh viễn cũng không thể theo kịp, Tiêu Nghị hiện tại thoạt nhìn tựa như lúc mới vừa tốt nghiệp đại học.



Trong đầu hắn quanh quẩn các loại giai điệu nhạc đệm sao sao đát, phát hiện một chuyện nghiêm trọng, hắn đã vô pháp đuổi ba chữ kia ra khỏi đầu.



“Được rồi.” Thợ hoá trang cười nói “Cố lên.”



“Cám ơn.” Tiêu Nghị nói, hắn chủ động tiến lên cùng nhà hoá trang ôm chầm một chút, tại đoàn phim, hắn nhìn thấy Lô Chu mỗi lần hóa trang, hoặc là làm tóc xong đều sẽ chủ động cùng nhân viên công tác nói tiếng cám ơn, so với rất nhiều diễn viên hóa trang xong trực tiếp chạy lấy người, Lô Chu càng làm cho người ta thích.



Lô Chu cũng đã dạy Tiêu Nghị, vô luận lúc nào đều phải khách khí với thợ hoá trang cùng nhà tạo mẫu tóc, đầu của cậu trong tay bọn họ, nếu thật cùng cậu có cừu oán, tùy tiện chỉnh một chút cậu liền xong đời.



Tiêu Nghị đứng ở phía sau đài, thâm hút một hơi.



Cảnh Luật còn trên đài, đã hát xong.



“Tôi đến từ Trầm Dương.” Cảnh Luật nói “Từ nhỏ đã muốn hát kiểu Nhị Nhân Chuyển…”



Dưới đài một trận bạo tiếu, Bàn Nữu nói “Không tồi! Hát kiểu Nhị Nhân Chuyển là cái gì?”



Vì thế vài đạo sư giải thích hát kiểu Nhị Nhân Chuyển, vừa cười một hồi, Vương Cảnh nói “Tốt nghiệp đại học chưa?”



Tiêu Nghị nhìn kịch bản, biết sau khi đi lên lại phải dựa theo kịch bản diễn một lần, không có gì phát huy nhưng mặc kệ thế nào, Tiêu Nghị vẫn có chút khẩn trương.



“Cắt!” Đạo diễn ở trước sân khấu hô.



“Make-up, chảy mồ hôi quá lợi hại.” Đạo diễn nói.



Tề Toàn cười an ủi “Không cần quá khẩn trương.”



Cảnh Luật gật gật đầu, thợ hoá trang đi lên make-up, nhóm đạo sư uống nước, một lát sau lại tiếp tục.



“Chuẩn bị tốt chưa?” MC hỏi Tiêu Nghị.



“Rồi.” Tiêu Nghị nói.



MC còn nói “Không cần khẩn trương, sai hoặc quên từ, làm lại là được, chúng ta là quay trước.”



Tiêu Nghị cùng MC ôm chầm, chuẩn bị lên đài.



Trên đài bắt đầu chiếu video của Tiêu Nghị.



“Tôi kêu Tiêu Nghị.”



Mùa xuân tại Bắc Kinh, sợi bông bay đầy trời.



“Tôi đến từ Hồ Bắc, ở Bắc Kinh đi học 4 năm, bắc phiêu 9 năm.”



Đám người như nước chảy cùng với Tiêu Nghị đeo ba lô, đi ở đầu đường, ngẩng đầu nhìn cao ốc hoa mậu.



“Không xe không phòng, vẻ mặt mờ mịt.” Thanh âm của Tiêu Nghị phát ra trên màn ảnh “Công tác của tôi là một người hậu kỳ, tôi thích âm nhạc, thích MV, thích hết thảy thứ có thể cho người khác cảm giác tốt đẹp, tôi muốn làm một người thường thường phàm phàm, nếu tôi có thể thuận lợi thăng cấp, như vậy tôi…”



Màn ảnh chiếu chậm rãi vào hình ảnh tịch dương hạ xuống, bóng dáng cô độc của Tiêu Nghị đi ở trên đường Bắc Kinh.



“Tôi muốn nói cho một người, một câu.”



Cảnh tượng thực tốt đẹp nhưng Tiêu Nghị thời gian này không biết vì cái gì, nghe được “Nói cho một người, một câu” tự động tiếp câu “Sao sao đát!” .



Ngọn đèn sân khấu toàn ám, MC nhỏ giọng nói “Được, đã khai mạch, ngàn vạn lần đừng thử mạch.”



Tiêu Nghị một đầu hắc tuyến, trong đầu còn quanh quẩn các loại sao sao đát, đi lên sân khấu.



Hắn cầm micro, đứng ở trong bóng tối, thâm hút một hơi.