Kim Bài Trợ Lý
Chương 46 :
Ngày đăng: 13:57 18/04/20
“Cái gì cũng nhìn không thấy.” Lô Chu nói “Cũng không thể xoát taobao, không thể đọc sách.”
“Mỗi ngày luyện tập một chút thì tốt rồi.” Tiêu Nghị nói.
Lô Chu đáp “Anh tự hỏi một chút nhân sinh.”
Vì thế Lô Chu bắt đầu ngồi tự hỏi nhân sinh, tự hỏi nhân sinh chuyện này ngẫu nhiên nửa giờ thì tốt rồi, nếu luôn luôn tự hỏi nhân sinh, cả người liền sẽ thực buồn bực, lúc ăn cơm, ngọn đèn trong nhà ăn chiếu xuống, Tiêu Nghị mang theo vui sướng khi người gặp họa, nhìn Lô Chu che mắt lấy đũa, trạc đến trạc đi.
Lô Chu tìm không thấy đồ ăn ở nơi nào, Tiêu Nghị sắp bị y cười chết, Lô Chu hỏi “Em cười cái gì?”
Lúc Lô Chu nói, khóe miệng còn cười, khuôn mặt anh tuấn của y bởi vì ánh mắt bị che, có mị lực khác làm người ta vô pháp ức chế ái mộ.
“Không.” Tiêu Nghị nói “Anh đột nhiên trở nên thật ôn nhu.”
“Phải không?” Lô Chu nói “Khả năng bởi vì lòng yên tĩnh xuống.”
“Em đút anh ăn?” Tiêu Nghị nói.
Lô Chu nói “Không cần, người mù chẳng lẽ mỗi ngày phải được nhân vật quan trọng đút cơm sao?”
Tiêu Nghị ác thanh, Lô Chu nghĩ nghĩ còn nói “Đút một lần đi, để anh cảm giác một chút.”
Trước kia Tiêu Nghị cũng có đút Lô Chu ăn cơm, đó là lúc y bị thương nằm trên giường, nhưng hiện tại cảm giác lại không giống, hắn thái nhỏ đồ ăn đưa đến miệng Lô Chu.
Lô Chu thình lình bị đút cơm, miệng còn chưa mở ra, Tiêu Nghị đã đưa thìa, nhất thời bị đồ ăn dính mặt.
Lô Chu “…”
Tiêu Nghị sắp cười điên rồi, Lô Chu dở khóc dở cười nói “Em nhất định là cố ý chỉnh anh.”
“Aha ha ha Aha ha a a a a…” Tiêu Nghị cười đến ghé vào trên bàn, Lô Chu lại sờ tới sờ lui tìm giấy lau mặt, Tiêu Nghị liền lau mặt cho y, Lô Chu giống tiểu hài tử an tĩnh, ngồi ở dưới ánh đèn ấm áp, y đột nhiên nắm tay Tiêu Nghị, Tiêu Nghị trong lòng vừa động, thấu đi lên hôn môi y.
“Anh yêu em.” Lô Chu nói.
Lô Chu vươn tay, sờ mặt Tiêu Nghị.
“Căn Bảo cho tới bây giờ chưa thấy qua vợ mình.” Lô Chu nói “Bọn họ ở nhà, anh đoán cùng chúng ta cũng kém không nhiều lắm.”
“Em cũng yêu anh.” Tiêu Nghị nói “Đúng vậy, bọn họ giúp đỡ cho nhau. Vợ chết, Căn Bảo nhất định sẽ thực khổ sở.”
Lô Chu không nói gì, ngồi ở trước bàn, Tiêu Nghị nói “A.”
Tiêu Nghị đút cơm cho Lô Chu, bọn họ một bữa cơm ăn rất chậm, đút xong, Tiêu Nghị mới ăn.
“Anh rửa chén.” Lô Chu nói.
Y sờ tới sờ lui, thu thập bàn ăn, Tiêu Nghị đeo tạp dề cho y mà còn lấy dao đi, miễn cho y không cẩn thận làm đứt tay, ở một bên nhìn y rửa chén.
Buổi tối, Lô Chu ngồi ở trên ghế sa lông, Tiêu Nghị nằm ở trong ngực của y lên mạng, Lô Chu cái gì cũng nhìn không thấy, Tiêu Nghị nói “Nghe một chút TV?”
“Không.” Lô Chu nói.
“Có cảm giác gì?” Tiêu Nghị nói.
“Tịch mịch.” Lô Chu nói “Nhìn không thấy thế giới thực tịch mịch, không có cảm giác an toàn, khát vọng có một người làm bạn. Sài đạo đúng là hành gia, ông ấy kêu anh dùng phương thức này bổ sung lý giải với nhân vật.”
Tiêu Nghị ừ một tiếng, cùng ngày Lô Chu cơ hồ toàn bộ hành trình đều dùng phương thức che mắt, thể nghiệm cả ngày.
Ngày hôm sau, Lô Chu che mắt, ngồi ở trong phòng hội nghị, tất cả mọi người nhìn y.
Sài đạo nói “Thích hợp vẫn nên dùng mắt nhìn đồ vật.”
Lô Chu gật gật đầu nói “Mọi người tiếp tục tán gẫu.”
Ngày thứ ba, ngày thứ tư…
Một tuần sau, Đặng Hiểu Xuyên đi trao đổi với nhà đầu tư nên chưa có tới, Sài đạo nói “Hôm nay chúng ta nói chuyện một ít ý tưởng, ngày hôm qua tôi cùng Quách đạo hàn huyên một chút, chúng tôi xem một ít phim phóng sự, tôi có một ý tưởng hoàn toàn mới.”
Tiêu Nghị trước kia sợ nhất một câu của đạo diễn: “Tôi có ý tưởng hoàn toàn mới”, mỗi lần nghe thấy, toàn bộ người đều bị gây sức ép, biên kịch bị gây sức ép đến nằm viện, ngoại cảnh bị gây sức ép đến nhảy lầu, diễn viên bị gây sức ép đến vào bệnh viện tâm thần…
“Chụp định trang chiếu đi.” Quản lý nói.
Tiêu Nghị “…”
Tiêu Nghị nghĩ thầm chụp định trang chiếu thỏa thỏa trở thành lịch sử đen của Lô Chu a! Này có cái gì chụp a!
Trịnh Tiểu Thông thì hóa trang mặt đen như trét tro bụi đi ra, chân trần giống người điên, cười lại đây, chụp ảnh cho Lô Chu, nữ nhân vật chính gọi Anh Trú, chuyên môn diễn phim Tây Tạng, phân sức diễn vợ và nữ nhi của Vương Căn Bảo, làn da cũng hóa trang thực thô ráp, mặc quần áo rách tung toé.
Ba người đứng chung một chỗ, chụp hình, Tiêu Nghị nghĩ thầm thật sự là đủ.
Anh Trú nói “Đến nha, Tiêu ca anh cũng lại đây.”
“Đến đến đến, tất cả mọi người lại đây!” Trịnh Tiểu Thông làm động tác tập hợp, mọi người đi qua chụp ảnh chung.
Cùng ngày quay một hồi là cảnh Vương Căn Bảo tìm trong thôn, đại bộ phận cảnh đều quay trong thôn này, Lô Chu đi lên muốn vừa đi vừa hát, thật khó khăn vô cùng nhưng Trần lão sư đã chỉnh lý 3 bài dân dao, thậm chí còn về trường học thỉnh một giáo sư khác, dạy cho Lô Chu quen từ.
Lô Chu cầm đàn nhị, từ ngoài thôn đi tới, máy quay đẩy mạnh, Tiêu Nghị trong lòng không trụ bồn chồn, thanh âm của Lô Chu bắt đầu thực nhỏ, tiện đà dần dần lớn lên.
“Đánh đàn không ai xem… Ai, khổ linh đinh.” Thanh âm của Lô Chu thấp giọng mà khàn khàn, tận lực nghẹn ra một bộ phá cổ họng, ngồi ở cọc gỗ ngoài thôn.
Lô Chu trợn mắt một cái, y đeo lên kính sát tròng đặc chế, thời gian này y cũng là cái gì cũng nhìn không thấy, run run rẩy rẩy bắt đầu sờ đàn nhị.
Tiêu Nghị ngồi đối diện với y, thợ thu âm đem micro đẩy lại đây, nhạc sĩ đàn nhị hồ đoàn phim mời đến đã bắt đầu cùng Tiêu Nghị chuẩn bị, nhạc sĩ khai âm trước, theo động tác này, Lô Chu kiêu ngạo nhìn lên không trung, đạo cụ ở xa xa phóng quạ đen, quạ đen phát ra âm thanh, bay về phía không trung.
Một mình nhìn một hồi, trường hợp này thực buồn cười nhưng Tiêu Nghị lại cơ hồ không có thời gian nghĩ lại, hắn khẩn trương nhìn Lô Chu điều khiển, nhạc sĩ dừng lại, hắn lập tức tiêp tục làn điệu.
Tại đây hình thành một sự gián đoạn, sự gián đoạn này vừa mới xuất hiện ngay lúc Lô Chu tạm dừng.
Sài đạo không hô cắt chỉ chuyên chú nhìn, Lô Chu tiếp tục kéo đàn nhị, hé miệng, môi đã nứt nẻ vừa kéo lại hát, một trận cuồng phong thổi tới, lá cây rơi xuống đầy đất, cuồn cuộn nổi lên bụi đất.
Sài đạo rốt cục nói “Làm lại từ đầu một lần.”
Ghi chép tại trường quay gõ bản, Lô Chu làm nhiều lần, mây đen trên thái dương xuất hiện, Tiêu Nghị thử đeo một chút kính mắt người mù của Lô Chu, trực tiếp khảm trong mắt thực không thoải mái, đạo cụ trên miệng vết thương ở chân Lô Chu xoa chút mật ong, sau thôn có sông ngòi liền có ruồi bọ lại đây, ong ong bay bên chân Lô Chu.
Một cảnh ước chừng quay trong sáng sớm, giữa trưa ăn cơm xong, gió càng lúc càng lớn, lều bố đều bị thổi bay, Lô Chu đứng dưới tàng cây, Tiêu Nghị nhìn thấy y mệt chết.
“Cái này tốt!” Sài đạo nói “Cảm giác đúng rồi! Đến, tiếp cảm giác vừa rồi, làm lại một hồi!”
Tiếng đàn nhị của Lô Chu đi ra ngoài, ở trong gió xa xa tung bay, 2 tiểu hài tử mới chạy đến, tiếng đàn nhị của Lô Chu liền ngừng.
“Tiểu hài tử diễn không tốt.” Quách đạo nói.
“Cậu tiến vào! Đến!” Trịnh Tiểu Thông thần tình say không còn biết gì, lắc lắc nói “Đây là chuyện gì? !”
Trịnh Tiểu Thông vươn tay đi lấy đàn nhị, Lô Chu lại không nói lời nào, mở tay ra, hơi hơi giương miệng.
“Cậu kéo.” Trịnh Tiểu Thông diễn một người du thủ du thực, cười nói.
Từ khi Lô Chu cùng Lê Trường Chinh kết thúc diễn 《 Cẩm Mao Thử dữ phi thiên miêu 》, Tiêu Nghị đã hiếm khi nhìn thấy có người cùng diễn với Lô Chu một hồi, lại hoà lẫn nhân vật, quả nhiên Trịnh Tiểu Thông lấy giải thưởng quốc tế lớn, diễn cảm giác hoàn toàn không giống.
Trịnh Tiểu Thông càng ngoại phóng đi cùng Lô Chu cũng không phải chiêu số, anh ta hơi hơi toét miệng, ý bảo Lô Chu tiếp tục kéo đàn nhị.
Lô Chu nhấn một dây, nhạc sĩ lại cùng tấu nhạc, Tiêu Nghị trình độ không đủ, chỉ có thể mỗi lần Lô Chu tỏ vẻ nội tâm kích động mà còn xuất hiện sơ hở nhạc khúc mới đến phiên hắn.
Cảnh này diễn từ buổi sáng vẫn luôn quay đến tối, thẳng đến khi Trịnh Tiểu Thông mang theo Lô Chu về nhà anh ta, chiêu đãi y ăn mới tính là hoàn thành.
Tiếp theo là phần diễn đêm, đoàn phim sau khi ăn cơm xong lại chuyển nội cảnh, nội cảnh ở trong sân, Sơn Tây tháng hi vẫn phi thường lạnh, mọi người mặc quần áo lông, mùa đông lạnh run, bên ngoài mở quạt gió, thổi vào trong phòng hơn hai giờ, Trịnh Tiểu Thông cùng Lô Chu mới bắt đầu ngồi ở trên giường đất (của người phương Bắc Trung Quốc), diễn cảnh ăn cơm. Đạo cụ nướng bánh mì, Trịnh Tiểu Thông lại bắt đầu hỏi Lô Chu học vài năm đàn nhị, kêu y kéo mấy bài nghe một chút.
Vì thế Lô Chu ăn món ăn vợ Trịnh Tiểu Thông bưng tới, ở trong phòng bắt đầu kéo đàn nhị.
Tiếp theo là biểu tình của nữ chính.
Nếu như nói cảnh trước chính là gây sức ép bình thường, như vậy cảnh này quả thực gây sức ép cho tất cả mọi người đến thảm, dưới thời tiết dưới 10 độ, tất cả mọi người trong sân sắp đóng thành băng chờ Lô Chu diễn, vách tường dỡ xuống đủ loại đèn, trợ lý anh sáng quỳ gối trước giường, dùng thân thể chống đỡ kính phản quang.
Tiêu Nghị lần đầu tiên tham dự cảnh như vậy, hắn lạnh đến hai tay đỏ bừng, run run kéo đàn nhị, gió lạnh thấu xương, trong sân tứ phía gió lùa thẳng đến 10 giờ mới kết thúc công việc.
Ngày hôm sau lại lặp lại cảnh của Lô Chu, từ bên ngoài thôn đi tới.
Liên tục quay ước chừng ba ngày, cuối cùng Sài đạo mới cho qua, phần diễn đêm, nữ chính tại phòng bếp nghe Lô Chu kéo đàn nhị hồ cái biểu tình kia càng gây sức ép cho toàn bộ đoàn phim đến điên.