Kim Bài Trợ Lý

Chương 8 :

Ngày đăng: 13:57 18/04/20


Ô Hằng Cổ đứng ở trước mặt Lô Chu, bảo trì tư thế cúi đầu, Lô Chu lật lật tấu chương.



Bắt đầu diễn.



“Trẫm đã nói qua bao nhiêu lần!” Lô Chu đem tấu chương thẳng mặt nện ởtrên mặt  Ô Hằng Cổ, lạnh lùng nói “Ai cho ngươi đi lục soát nhà của người ta? !”



Ô Hằng Cổ chấn động, cúi đầu, có chút e ngại, ánh mắt tả miết hữu miết, một bộ tâm thần bất định.



Hai người này đều diễn thực hảo, quản lý thấp giọng nói “Ô Hằng Cổ có thể diễn với Lô Chu.”



Tiêu Nghị hỏi “Ô Hằng Cổ cũng được đào tạo chính quy sao.”



Quản lý gật gật đầu, Tiêu Nghị đứng nhìn hai người diễn, từ trước trong khái niệm của hắn, làm diễn viên là ai cũng có thể diễn, nhưng hắn dần dần phát hiện khác nghề như cách núi (không trong nghề không biết tình hình), diễn xuất kỳ thật thực khó, cái khác không nói, khi hắn đứng ở vị trí của Ô Hằng Cổ, hắn lại không thể có thể diễn được.



Lô Chu ngắn gọn nói mấy câu rồi giao trách nhiệm cho đệ đệ Ô Hằng Cổ, đạo diễn đối với biểu hiện của hai người đều phi thường vừa lòng, một lần đã vượt qua.



5 giờ 50, mọi người vội vàng thu dọn đồ đạc, phát cặp ***g cơm, cơm chiều của Lô Chu cũng đến, hiển nhiên buổi chiều có chút mệt mỏi, chỉ ăn hai ba miếng liền tựa vào trong xe nghỉ ngơi, Tiêu Nghị cho y ăn kẹo thông cổ họng, một trợ lý khác mát xa cho Lô Chu, Lô Chu biểu tình không quá thoải mái nói “Tiêu Nghị tới đây.”



Tiêu Nghị ấn bả vai Lô Chu, biết y có chút mệt, không nói chuyện ới y, một lát sau dưới xe có người gọi, nhích người đi xuống lều, Tiêu Nghị đi lái xe.



Sắc trời bắt đầu tối, bố cảnh, ánh sáng nhân viên công tác đã chuẩn bị xong, đem ch toàn bộ cung tường, dựng thẳng đèn, chiếu sáng, Lô Chu ở trên xe thay đổi quần áo, đèn chiếu sáng xuống đầu người, ngồi ở một bên sửa đổi trang phục.



Lô Chu đầu tiên là thay một thân hắc y dạ hành, ôm cánh tay, cùng đạo diễn nói chuyện kịch bản, tiếp mặc vương phục bên ngoài. Diễn viên phối hợp dọc theo hành lang dài đi qua.



Trợ lý quay phim quỳ rạp trên mặt đất, phụ giúp cameras ở dưới đất.



Tiêu Nghị: “…”



Tiêu Nghị vẫn cảm thấy loại người đi theo màn ảnh sẽ có quỹ đạo trên mặt đất, không nghĩ tới cư nhiên sẽ quỳ rạp trên mặt đất đẩy… Vì thế hắn lần thứ hai đã bị kinh hách.



Nhân viên công tác giơ kính phản quang chậm rãi di động.



Lô Chu chắp hai tay sau lưng, đi ở phía trước, hai tên nam phụ đi theo phía sau y.



“Chuyện này, giao cho hai người các ngươi đi làm…”



Tiêu Nghị đã có điểm mệt nhọc, ôm quần áo của Lô Chu, tựa vào bên cạnh xe chờ. Tiếp theo là một cảnh khác, nữ phụ cùng cung nữ đi qua, gặp Thuật Luật Bình.



Cảnh này diễn ước chừng nửa giờ.



Kế tiếp lại là cảnh người mang tin tức cưỡi ngựa.



Tiêu Nghị mơ mơ màng màng ngủ, cảm giác đầu mình tựa vào trên vai người nào đó, mở mắt ra thấy Lô Chu an vị bên người, mình tựa vào vai y.



“Chụp xong chưa?” Tiêu Nghị nói.



“Sớm mà.” Lô Chu nói “Tất cả đều lướt qua, cảnh quay khó còn chưa xong, mệt nhọc thì lên xe ngủ.”



Tiêu Nghị đương nhiên không có khả năng lên xe ngủ, một lát sau, tiếng rống giận dữ làm hắn giật mình.




“Phải không?” Tiêu Nghị chờ mong hỏi.



Lô Chu kêu lên một tiếng đau đớn, không đánh giá, Ninh Á Tình dạy Tiêu Nghị nói “Cô ấy tắt di động, cậu gọi điện thoại bàn cho cô ấy, QQ, vi tính, hết thảy có thể tìm cô ấy, nếu cậu để bụng, nên nghĩ biện pháp liên lạc với cô ấy, nữ sinh có đôi khi ngoài miệng không nói, rất nhiều chuyện muốn cậu hiểu.”



Tiêu Nghị nghĩ nghĩ nói “Cám ơn, tôi hiểu được.”



Ninh Á Tình thiện ý cười cười, lại nhìn Lô Chu nói “Lô lão sư đối với tâm tư phụ nữ hẳn là rất rõ ràng, nam sinh nên chủ động chút.” Nói xong lại hướng Tiêu Nghị nói “Ý tứ của anh ấy là kêu cậu chủ động.”



Lô Chu hàm hồ ngô, Tiêu Nghị vừa cười hỏi Ninh Á Tình, có phải lúc nói chuyện yêu đương cũng là nghĩ như vậy, Ninh Á Tình đáp mình cho tới bây giờ không nói chuyện yêu.



Vừa lúc đó, fan đến thăm kêu to mà còn chụp ảnh, Lô Chu biến sắc, Tiêu Nghị lập tức đứng dậy, đi qua nói với họ “Không cần chụp, đến đến, mọi người lại đây, tôi an bài thời gian, để mọi người cùng Lô Chu chụp ảnh nha?”



“Chỉ có thể chụp ảnh chung.” Tiêu Nghị nói “Không thể chụp một mình, đến, mọi người ở bên cạnh chờ một lát, trước khi quay là được.”



Tiêu Nghị trở về thấy Ninh Á Tình ngồi vị trí của hắn, cùng Lô Chu nằm, vui vẻ cười nói .



“Chụp ảnh có thể chứ.” Tiêu Nghị hỏi.



Cái này là trước khi tiến tổ nói được, Đỗ Mai cùng Lâm Nghiêu đều đáp ứng Tiêu Nghị, hắn có được một phần quyền hạn, có thể nhìn tình huống thích hợp để Lô Chu cùng fan chụp ảnh chung, gia tăng lực tương tác. Lô Chu vẻ mặt không kiên nhẫn đứng lên, Ninh Á Tình cười đi qua, mới vừa đi ra ngoài, Lô Chu lại nháy mắt biến sắc mặt, thân thiết ôn hòa.



“Thời tiết lạnh như thế.” Lô Chu nói “Mấy ngày nữa đừng tới, phải quay ngoại cảnh .”



Fan oa một tiếng, nam thần theo chúng ta nói chuyện a! Kích động khó có thể nói nên lời, người phụ trách đưa quà nam sinh, kích động nói lắp bắp.



“Chúng em mang cho anh, cho anh… Cho anh.” Nam sinh tiến lên giống như có chút muốn ôm Lô Chu.



Tiêu Nghị một bên trong lòng yên lặng cổ vũ nhanh đích thân lên đi, đích thân lên đi a, y vì giữ gìn hình tượng, sẽ không rống, liếm lỗ mũi y một chút, nhanh lên! Tôi cổ vũ cho cậu! Chỉnh chết y! Thượng a! Tiêu Nghị muốn nhìn xem Lô Chu bị fan khiến cho thực xấu hổ chính là biểu tình gì…



Lô Chu cười nói: “Cậu tên là gì?”



“Em em em… Em tên ¥#@.” Nam sinh đầu lưỡi cuồng thắt nói “Em rất thích anh diễn trò, em em em… Em sẽ học tập anh!” Nam sinh kia ý thức được giống như đi hôn Lô Chu, lấy giới tính mà nói không quá thỏa đáng, Tiêu Nghị nghĩ thầm rằng thời gian này, Lô Chu kỳ thật hẳn là sờ sờ đầu tiểu nam sinh này, hoặc là đáp bờ vai của cậu ấy, như vậy phỏng chừng cậu ấy sẽ cao hứng đến té xỉu.



Lô Chu ôn hòa cười cười nói “Lần sau mọi người đến thăm không cần mua đồ, tôi không thiếu, muốn nhìn tôi diễn, lại đây nhìn là được.”



Nói xong Lô Chu vươn tay vỗ vai nam sinh kia, Tiêu Nghị nở nụ cười, đột nhiên cảm giác hắn cùng cậu fan kia có chút cảm động lây, cái loại cảm giác tốt đẹp này cơ hồ là sẽ lây bệnh, nhìn thấy cậu ấy cùng Lô Chu đứng chung một chỗ tựa như thấy được chính mình, tất cả mọi người đột nhiên cảm thấy thực hạnh phúc. Lô Chu thật có thể một giây nội làm người khác như mộc xuân phong, cho dù là diễn cũng hảo… Ai, nếu Lô Chu có thể mỗi ngày bảo trì cái trạng thái này nói chuyện với mình, Tiêu Nghị cảm thấy mình nhất định sẽ… Không biết hình dung như thế nào .



“Đến, mọi người cùng ảnh đi.” Lô Chu tùy ý thoải mái nói “Á tình ô… Tiêu Nghị cậu đi đâu? Cậu trở lại cho tôi!”



Tiêu Nghị muốn đi ra, Lô Chu lại không cho hắn đi, muốn hắn đứng ở giữa mình và Ninh Á Tình, fan phản đối, cầu Tiêu Nghị giúp chụp ảnh, Tiêu Nghị nói “Tôi giúp mọi người chụp, đến, tới gần một chút.”



Vì thế Lô Chu cùng Ninh Á Tình ở giữa, mọi người gạt ra, răng rắc tiếng vang chụp ảnh.



Ban đêm.



Đỗ Mai gọi điện thoại tới, Tiêu Nghị đang chỉnh lý quà tặng, khăn quàng cổ, bao tay cùng đồ ăn vặt fan đưa cho Lô Chu.



Lô Chu nghe khẩu khí thật không tốt nói “Tôi sẽ không gọi điện thoại cho cô ta!”