Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương

Chương 15 :

Ngày đăng: 03:42 19/04/20


Khương Chiêu đến bên cạnh Lâm Nha, hỏi: “Ngươi không sợ?”



Lâm Nha: “Không có gì phải sợ, mục tiêu của bọn họ không phải ta mà là Thẩm Vu Uyên. Trước khi Thẩm Vu Uyên tới, ta vẫn an toàn.”



Khương Chiêu mờ mịt: “Ngươi và Thẩm thái phó có quan hệ gì?”



Lâm Nha ngầm ngâm một lúc, biểu tình mê man: “Quan hệ phụ tử.”



Khương Chiêu mềm nhũn cả chân: “Không phải chứ?”



Lâm Nha nhìn Khương Chiêu, bật cười: “Đùa ngươi thôi.”



Khương Chiêu bán tín bán nghi, Lâm Nha khoát tay liên tục đảm bảo không có quan hệ thân thiết với Thẩm Vu Uyên, tỏ vẻ đám người bắt cóc chắc cũng biết bọn họ không có quan hệ thân thiết.



“Bằng không sẽ không dùng thuyền thương nhân bình thường và đám lưu manh trong Bát Bách Tự bắt ta. Ngươi thử nghĩ xem, trước tiên bắt chúng ta rời khỏi Kiến An, nếu Thẩm Vu Uyên đuổi theo chứng tỏ ta và hắn có quan hệ không tầm thường. Nếu chúng ta không được cứu, bọn họ cũng sẽ có nhiều tiền, nếu chúng ta được cứu ra ngoài, bọn họ cũng lời một cái tin tức. Dù sao cũng không thiệt thòi.”



Khương Chiêu ngây ngốc: “Cho nên chúng ta sẽ được cứu sao?”



“Được.” Lâm Nha tin vào bản lĩnh của Thẩm Vu Uyên.



Khương Chiêu: “Vậy chẳng phải Thẩm thái phó sẽ chịu thiệt sao?” Sau khi phát hiện mình an toàn, hắn bắt đầu kêu oan cho Thẩm Vu Uyên.



“Cũng chưa chắc.” Lâm Nha cảm thấy Thẩm Vu Uyên sẽ không lỗ.



Người bắt cóc chỉ giam giữ bọn họ, không ưu đãi cũng không bạc đãi, chỉ nhốt hai người trong khoang thuyền. Một đường bình yên vô sự sắp tới Phiêu Kỵ Hàng, người trông coi trên thuyền lơi lỏng không ít, dường như đã xác nhận thân phận Lâm Nha không quan trọng gì. Hiện tại bọn họ lo lắng đắc tội Khương Chiêu sẽ vô cùng thê thảm, vì vậy vội vàng đưa hai người bọn họ sang khoang thuyền thượng đẳng.



Lâm Nha nằm trên giường mềm mại ngáp tới ngáp lui: “Có người tới thì gọi ta.”



Khương Chiêu không gan dạ bằng y, lo sợ bất an: “Được.”
Thẩm Vu Uyên ôn tồn dỗ dành: “Thẩm Vu Uyên ta hành sự đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc. Ngươi cũng biết ta sợ ngươi chạy trốn không tìm được, nhất thời lo lắng nên mới hành sự lỗ mãng. Ngươi hở một chút là chạy, liều lĩnh, nếu ta không cẩn thận đánh mất ngươi thì phải làm sao? Ta nói ngươi biết nhược điểm của ta, đây là thành ý.”



Lâm Nha: “Nhược điểm?”



Thẩm Vu Uyên: “Ngươi chính là nhược điểm của ta.”



Lâm Nha nửa tin nửa ngờ: “Không gạt ta?”



Thẩm Vu Uyên: “Ta có từng gạt ngươi chưa?”



Nghe vậy, Lâm Nha cười ‘ha hả’: “Khương Chiêu nói cha hắn và ngươi là đồng môn, tuổi xấp xỉ nhau. Khương Chiêu còn lớn hơn ta hai tuổi, Thẩm thái phó, năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”



Thẩm Vu Uyên bình tĩnh: “Ta chưa từng giấu diếm.”



Lâm Nha ngồi trong ngực hắn đung đưa hai chân, kể lể: “Ngươi không biết xấu hổ sao? Trâu già gặm cỏ non, ngươi có thể làm cha ta, còn không biết xấu hổ ngủ với ta? Ta đúng là quá thiệt thòi… Ngươi nói xem, ta phải hiếu thuận với ngươi như là lão hán trong nhà, hay là đối xử như phu quân?”



Thẩm Vu Uyên vỗ cái mông căng tròn của Lâm Nha: “Không được phun lời ô uế.”



Lâm Nha lầm bầm: “Có bản lĩnh thì lên giường giáo huấn, thật sự xem mình là lão hán sao.”



Thẩm Vu Uyên im lặng, thở dài nặng nề, cưới một tiểu thê tử không khác gì mời về một tổ tông. Miệng đầy lời ô uế không biết xấu hổ, sau cánh cửa khép kín nói gì cũng được, cái này gọi là tình thú. Ở bên ngoài thì phải kiêng kỵ một chút, đừng có không mang não ra ngoài, để người khác nghe được sẽ thành cái gì?



Nhưng nói trước mặt hắn thì có thể.



Thẩm Vu Uyên nhìn tiểu thê tử không có tí cảm giác nào, lần thứ hai thở dài ngao ngán.



Xem ra phải từ từ dạy dỗ mới được.