Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 112 : Thành phố Kansas (6)
Ngày đăng: 13:28 19/04/20
Phòng của bọn họ nằm trên tầng năm. Vì để không gian trong thang máy trông rộng rãi hơn nên bốn phía đều ốp gương. Mà kính thủy tinh nguyên tấm lại rất đắt, cho nên gương trong thang máy đều được dán từng miếng nhỏ một, làm nhiều chỗ không được bằng thẳng, khiến tay chân người ta trông thì có nơi dài, trông lại nơi ngắn. Ma lực của gương cũng không phát huy được tác dụng, hoặc có lẽ do Ceasar quá cao, nên hai người chỉ vừa cử động một chút thôi là đã đụng đến vách thang máy, càng khiến không gian bên trong chật hẹp hơn. Dưới sàn trải thảm đỏ, vì ẩm ướt và điều kiện thông gió kém nên lúc giẫm lên có cảm giác dinh dính.
Ceasar cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, cô gái của anh lại đang cúi đầu nghiên cứu túi giấy to chừng nửa bàn tay kia. Giấy khá dày, bên trên in hàng chữ tiếng Anh màu xanh da trời: “SUPER READY!”
Dưới góc phải còn kín đáo đánh dấu một chữ “L”.
Ở giữa nhô lên một vòng tròn nhỏ lớn hơn đồng 25 cent một chút, cô nhéo nhéo, vô tình hỏi, “Co dãn dài như cánh tay, có vẻ lợi hại lắm nhỉ. Nhưng nghĩ lại thì đâu có lợi ích gì?”
“…” Ceasar trầm tư, nói, “Có lẽ trước kia bọn họ sản xuất bong bóng.”
Cô bật cười.
Ceasar nói, “Em có thể thử.”
Cô quay sang nhìn Ceasar.
Ceasar nói, “… Ý anh là thử thổi bong bóng.”
“30 cent cũng có thể mua được mười quả bóng đấy.”
“Không sao, dù gì thứ này cũng vô dụng.”
Hoài Chân ngẩng đầu.
Tầm mắt hai người gặp nhau trong gương.
“Nhỏ rồi.” Anh nói.
“… Thật không?” Cô hỏi.
“Thật.”
Hoài Chân nhớ hồi tiểu học, có một hôm các bạn nam chơi bóng nước, mà quả bóng đựng nước ấy lại có màu sắc rất kỳ lạ: tông màu vàng nửa trong suốt. Hơn mười năm sau bất chợt nhớ lại tình cảnh ấy, cô mới giật mình nhận ra, rốt cuộc trò vui trên khắp sân thể dục vào chiều hôm đó là gì.
Cô hít sâu, xé một bao ra đưa lên môi.
Ngay lập tức Hoài Chân có cảm giác chấn động rất mạnh, đột nhiên trong bồn cầu phát ra tiếng xả nước ầm ầm, tựa như có thể dùng từ “nổ tung trời” để hình dung, ngay cả ống nước trong tường cũng kêu gào ầm ĩ.
Ceasar quay đầu nhìn lại.
Hoài Chân không nhúc nhích, cô nói, “Không phải em, là bồn cầu phòng bên cạnh.”
Sau khi tiếng động lớn biến mất, âm thanh trong két nước lại vang lên.
Hoài Chân nghiêng người đè bồn cầu sau mình, nhưng chỉ có vài giọt nước rỉ ra.
Ceasar bật cười, tuyệt vọng tổng kết: “Xem ra ống nước và nước trong bồn cầu đều dùng chung với phòng bên cạnh.”
Hoài Chân nhún vai.
Nơm nớp ngồi chờ một lúc, chờ tới khi tiếng trong bể chứa dừng lại, cám ơn trời đất, phòng bên không giữa chừng cắt đứt sinh mệnh của cô rồi.
Cô thật sự nôn nóng muốn xem cái gọi là organ là gì, vừa ra khỏi phòng tắm đã chạy lại gần Ceasar.
Ceasar duỗi tay kéo cô vào lòng, vừa dỗ vừa dụ hỏi, “Có đói bụng không?”
Cô nói mình không đói.
Ceasar nói, “Anh vẫn chưa kể với em là trên đường đi gặp phải gì…”
Sự chú ý của cô thành công bị dời đi, “Gặp gì?”
Ceasar đỡ vai cô, vừa đi ra ngoài vừa nói, “Chúng ta đến Casino trước, rồi đi đâu đó ăn Kebab, ở gần đây có rất nhiều tiệm thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ.”
Hoài Chân cảm thấy đề nghị này cũng không tệ, bị anh kéo ra ngoài, đột nhiên nhớ ra: “Em ăn Kebab không tiêu hóa được.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là do thịt. Chắc bọn anh không biết, nhưng dạ dày người châu Á rất khó tiêu hóa thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ…”