Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 125 : Thành phố Gotham (5)

Ngày đăng: 13:28 19/04/20


Khi từ bệnh viện về quán bán đồ ăn nhanh trên phố Canal thì cũng đã gần bốn giờ. Trong quán không có người, người đàn ông kia vẫn uể oải ngồi tít trong góc tiệm tập trung xỉa răng.



Có lẽ ngồi suốt một buổi chiều một mình cũng chán, nên khi thấy cô vào quán lần thứ hai, ông ta quan tâm hỏi: “Ăn cơm chưa?”



Cơn giận còn dư của Mỹ Đường cũng đã biến mất, cô bình thản trả lời, “Ăn rồi.”



Người đàn ông nói, “Thằng nhóc nước ngoài gọi điện đến, nói sẽ về muộn, nhớ đợi cậu ta rồi đến khách sạn.”



Mỹ Đường vừa bước chân trước vào quán, nghe thế bèn đáp,“Được.”



Cô ấy định dẫn cô đi ra ngoài, người đàn ông kia lại gọi Mỹ Đường, “Ở khách sạn Huệ Xuân trên phố Bayard là không sai vào đâu được, cheap! Nice!”



Đột nhiên nghe thấy từ tiếng Anh thốt lên qua kẽ răng đen vàng của ông ta, cô có cảm giác như có hai hạt đậu chợt bay ra từ máy làm bỏng ngô vậy.



Hoài Chân không kìm nén nổi, cười thành tiếng.



Mỹ Đường nói, “Phòng trong nhà mình cũng rất tốt, vì sao phải đến khách sạn ở phố Bayard?”



Người đàn ông cười khà khà.



Mỹ Đường hoàn hồn, trừng mắt với ông: “Chú đã lấy của người ta bao nhiêu tiền vậy?”



Người đàn ông mặt dày nói, “Tự Citibank chuyển tiền tới, dĩ nhiên ta phải giúp người ta rồi.”



Mỹ Đường tức giận, kéo Hoài Chân xoay đầu rời đi.


Bởi vì cô có biết chút ít về nhạc cụ, nên khi nhìn thấy một cây đàn viôlông nằm trong góc quầy thì cô cầm lên nhìn, chữ trên thân đàn chính là “cannon” yêu quý của Paganini* được sản xuất ở các phân xưởng tại Paris vào cuối thế kỷ 19. Mặc dù đó chỉ là hàng nhái, nhưng chế tác rất hoàn hảo, tính đến nay cũng được hơn một trăm năm tuổi, trong quá trình trôi dạt đến phố người Hoa ở đảo Manhattan, cây đàn đã bị đứt hai dây. Cô còn giật mình khi nghe nói ông chủ sẽ lấy mười lăm đô, giả sử cô mua cây đàn này về, sau này về San Francisco bỏ ra 30 đồng tìm thợ mộc sửa lại, rồi đưa đến chỗ đấu giá, hoặc nhờ người ở công ty vận chuyển hàng hải bán lại cho người giàu ở Thượng Hải hoặc Hương Cảng, thì cái giá cuối cùng có thể bán được chắc chắn không dưới một trăm đô.



(*Niccolò Paganini là một nghệ sĩ chơi violin, viola, guitar và nhà soạn nhạc người Ý, ông được coi là một trong những nghệ sĩ violin vĩ đại nhất trong lịch sử.)



Ngoài nó ra, cô còn nhìn thấy rất nhiều piano hoặc đàn viôlôngxen chạm trổ được sản xuất bởi các xưởng nhỏ tại châu Âu của thế kỷ trước, không biết đã được đặt ở đây bao nhiêu năm, bám đầy bụi bặm và cũng rất cũ kỹ. Tạm thời cô không nghĩ được cách vận chuyển những món đồ lớn này về nhà, chỉ có thể lấy được mỗi chiếc đàn viôlông kia.



Nhưng cuối cùng cô vẫn chỉ mua ít đồ chơi cầm tay đem về cho người thân bạn bè, chưa mua đàn viôlông. Thứ nhất là bây giờ cô và Ceasar không có nguồn kinh tế khác, mười lăm đô la thật sự không phải là con số nhỏ; ngoài ra, cô tin chắc Ceasar am hiểu về nhạc cụ ở xưởng châu Âu cùng giá thị trường ở Mỹ rõ hơn cô nhiều, cô muốn đợi anh về sẽ nói với anh chuyện này.



Cuối cùng cô xin lỗi với ông chú người Ấn, nói cô phải đợi bạn trai về rồi mới bàn bạc với anh ấy được.



Ông chú nói không sao, ông ấy có thể giữ lại nó cho cô một tuần.



Bước ra khỏi cửa hàng đồ cổ, có cơn gió lạnh thổi tới, Hoài Chân đột nhiên hoàn hồn, mặt thoắt đỏ.



Vì cô phát hiện, trong lúc vô tình, cô đã gộp chung tương lai của Ceasar và mình lại với nhau, không hề có ý định phân biệt rạch ròi cái gì là của anh, cái gì là của mình.



Cô chưa bao giờ có kinh nghiệm yêu đương, càng không có kinh nghiệm kết hôn, nên cũng không thể nghiên cứu là rốt cuộc điều đó có hàm ý gì.



Cẩn thận ngẫm nghĩ, cô mới phát hiện mình thật sự có ý định gắn bó lâu dài với anh.



Dù không có tiền, thiếu thốn một chút cũng chưa chắc đã xấu.



Trên đời này có quá nhiều sự việc và cảm xúc, càng có rất nhiều điều quý giá hơn ham muốn vật chất.



Cô có thể cố gắng kiếm nhiều tiền hơn, có thể hỗ trợ anh làm bất cứ chuyện gì anh muốn, miễn là anh sẵn lòng.