Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 137 : Washington (8)
Ngày đăng: 13:28 19/04/20
Hai người quyết định sáng mai sẽ lén đến tòa thị chính một chuyến, chuyện này không ảnh hưởng đến việc tới thành phố Atlantic, cũng không chậm trễ căn phòng được giảm giá ở khách sạn cho đến trưa mai.
Đến ngày hôm nay, thật sự trình lần này viên mãn quá sức tưởng tượng. Mọi chuyện đều xảy ra một cách rất tự nhiên. Tuy thỉnh thoảng có thất bại nho nhỏ, nhưng vẫn thuận lợi hơn cô nghĩ rất nhiều. Cô cũng từng đặt câu hỏi vì sao lại thế. Nói chung cả cô lẫn Ceasar đều không phải là người oán trời trách đất, thậm chí còn coi khó khăn là niềm vui mà xóa bỏ nó đi. Đi một đường cho tới lúc này, cả hai đều mang lại cho nhau nhiều ngạc nhiên mừng rỡ, không có gì tốt hơn thế. Vừa hay bọn họ ở bên nhau, chính là điều tốt nhất trên tất cả.
Tối nay là đêm cuối cùng ở lại Washington, mọi chuyện cần giải quyết đều đã được giải quyết, hai người không có chuyện gì làm, cũng không muốn đến lobby lấy tạp chí xem, thế là dứt khoát nằm trên giường nói chuyện, nói về thành phố San Francisco, nói về phố người Hoa, nói về cả hành trình sau khi đến hôn lễ của Catherine và Andre.
Mấy thương nhân đến Washington uống say, gây mất trật tự ồn ào ở ngoài hành lang. Ceasar đứng dậy bật radio lên, chỉnh đại đến một kênh du lịch, đúng lúc đang nói về những trang bị thêm ở xe buýt đường dài Greyhound trên khắp nước: Ví dụ như ghế sofa mới và máy pha cà phê tự phục vụ vừa được bổ sung vào phòng chờ xe. Tất cả các nhân viên xe buýt đường dài và kiểm vé đều được thay thế bởi cảnh sát, vân vân…
Nghe radio nói chuyện này, Hoài Chân bật cười khoái trá. So với sòng bạc và kẹo ở thành phố Atlantic, cô càng mong đợi đi xe buýt Greyhound với Ceasar hơn. Cô chưa từng đi bao giờ, nhưng thường nghe người Hoa trên phố người Hoa ở bờ Đông nhắc đến, thế nên cũng vô hình muốn lên xe buýt Greyhound một lần.
Cô nói, “Xe buýt Greyhound không cung cấp gối, chúng ta có nên mua trước hai chiếc không?”
Thấy cô hứng thú, anh bèn để lại kênh radio này, vặn âm lượng to lên, ngoái đầu nói, “Đến thành phố Atlantic chỉ mất ba giờ rưỡi thôi cưng à.”
“Có thể ngủ trưa mà.”
“Đương nhiên có thể, nhưng trên xe buýt cũng có bán.”
“Xe buýt đường dài chạy theo hướng từ Washington đến thành phố Atlantic… Không biết sẽ đi đâu nhỉ? Ottawa? Montreal? Quebec?*”
(*Lần lượt là thủ đô, thành phố và tỉnh ở Canada.)
Anh nằm xuống cạnh cô, im lặng một lúc mới nói, “Có lẽ là bắt đầu từ Miami, điểm cuối là New York.”
Cô ngẩn ngơ, được anh nhắc mới hoàn hồn, “Đúng rồi.”
Vừa qua chín giờ, kênh du lịch tự động chuyển sang khung chương trình đêm khuya, một nam phát thanh viên đang dùng giọng điệu vừa hấp dẫn lại cô đơn đọc các đề tài được gửi đến từ khắp các tiểu bang, được chọn ra để phát, đa số là đề tài cấm kỵ: bà chủ cô đơn tuyệt vọng muốn ngoại tình, nam sinh cấp ba thầm thương trộm nhớ quản lý nữ ký túc xá đã kết hôn, thân nhân thất lạc nhiều năm sau khi gặp nhau lại rơi vào bể tình, cô gái mười bảy tuổi yêu thầm một chàng trai tuấn tú hai lăm tuổi ở Orion đã có vợ mười ba tuổi (đính hôn năm tám tuổi)… Mọi câu chuyện lạ lùng đều có đủ, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một chuyện liên quan đến hôn nhân khác chủng tộc, chuyện lạ nhưng không phạm pháp, còn kết hôn khác chủng tộc thì không những phạm pháp mà còn dễ dàng chọc giận công chúng.
Chất giọng vừa hấp dẫn vừa lạ lùng của nam phát thanh viên đã thành công vực Hoài Chân dậy khỏi cơn buồn ngủ, phấn chấn vui vẻ cười to, đến mức anh bảo cô đi tắm cô cũng không để ý. Mười phút sau, Ceasar ra khỏi phòng tắm, nhìn cô mặc áo thun nằm nhoài trên giường, hai mắt sáng quắc nghe radio, thông thường những người quá buồn ngủ hay có đôi mắt sáng như mèo hoang vô tình gặp trên đường khi đi ban đêm.
Anh đi tới ngồi xuống cạnh cô.
Cô cười nói: “… Vị phu nhân này đã phải lòng anh chàng mười tám tuổi lần đầu đến nhà phục vụ massage, Tom giả giọng nữ đọc đoạn sám hối này nghe buồn cười chết đi được.”
Anh cũng nghiêng tai lắng nghe một lúc, nhưng không thấy có gì thú vị. Người độc thoại là một người đàn ông, nhưng không hiểu sao anh lại nghe ra giọng của Queline từ trong đó. Ngẫm nghĩ một lúc, nói không chừng có khi là Queline thật. Anh không biết bà có sở thích gọi người tới cửa massage. Nhưng có lẽ tất cả phu nhân tuyệt vọng cô đơn lẻ bóng, lúc nói chuyện sẽ có giọng điệu thiếu nữ ảo mộng oán trách người khác. Nếu là Queline thật, cũng không biết Harold có bị tổn thương không?
Nghĩ đến Queline, Harold và đại gia đình, anh cảm thấy vừa châm chọc lại nực cười: nói không chừng người hằng đêm gửi bản thảo đến đài phát thanh toàn là người Muhlenberg có khi, nhìn bề ngoài bọn họ rất khéo léo, nhưng thế giới tinh thần lại cực kỳ thiếu thốn, không biết mình là ai, cũng không biết mình đang làm gì.
Cũng vì thế nên anh càng vui vì giây phút lúc này hơn.
Lúc anh thất thần, sự chú ý của Hoài Chân đã thành công bị anh thu hút.
Hình như anh cũng nhận ra, dừng một lúc rồi mới thử thăm dò tiến vào.
Ngay lúc này, cô lập tức cảm nhận được vết thương kết vảy chưa khỏi hẳn. Đau đớn do dừng lại đột ngột đưa đến, cùng với sự xâm nhập đã khiến cơ bắp toàn thân căng chặt.
Anh vẫn chưa phát hiện ra.
Cô cắn môi nhẫn nại, nhưng lại không chịu nổi hít hà, cuối cùng hét lên theo động tác tiến vào.
Anh dừng lại, “Còn đau sao?”
Cô không trả lời nổi, chỉ gật đầu xác nhận.
Anh bèn nói, “Cố nhịn một chút.”
Sau đó từ từ rút ra.
Thở dài một hơi, giống như ai đó thở phào nhẹ nhõm, lại nghe như thất vọng.
Hoài Chân dựa trán vào cánh tay anh, tựa lên tường, ánh mắt cay cay, không biết vì sao lại muốn khóc.
Anh kéo quần áo vắt trên móc ban nãy xuống, trải lên bồn cầu rồi ôm cô ngồi lên đó.
Với tư thế này, cả hai gần như cao bằng nhau.
Ceasar nhìn cô một lúc, nắm lấy cằm cô, cái đầu nhỏ ủ rũ thất vọng nhẹ nhàng lắc qua lắc về theo ngón cái và ngón trỏ của anh.
Anh hỏi, “Mất hứng hả?”
Cô không lên tiếng, chỉ ngẩng đầu nhìn anh.
Đối mặt với anh trong bầu không khí thế này, tầm nhìn quanh quẩn giao nhau, có khi còn có thể chết người hơn so với tiếp xúc thân mật vừa rồi. Chỉ cần nghĩ đến đôi mắt đen láy đó đang nhìn mình chăm chú là cô lại cảm thấy muốn chết.
Ceasar cũng nhìn ra, tiến tới gần hôn cô.
Hơi nước lượn lờ trong phòng tắm không biến mất, không biết đã hôn bao lâu, đến lúc cả hai tách ra, Hoài Chân há to miệng hô hấp, suýt nữa không thở nổi.
Anh ôm lấy mái tóc còn ướt của cô, tựa trán vào cô, hỏi khẽ, có thấy vui không?
Cô trả lời, mình cũng rất thích hôn môi, nhưng càng muốn tìm hiểu về cơ thể với anh hơn.
“Là anh nhanh quá…” Anh chủ động nhận sai, an ủi cô, “Đợi lần sau, không sao mà, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”