Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 146 : San Francisco (6)
Ngày đăng: 13:28 19/04/20
Cô có đi ngang qua phố Lombard một chuyến, cũng từng đến đồn cảnh sát thành phố thăm La Văn, nhưng không thấy Johnson đâu, hỏi người khác thì người ta nói anh ta đã về Washington. Cảnh sát thẩm vấn cô lúc trước vẫn còn đây, nhưng không một ai nhận ra cô.
Học phí 550 đô la một năm ở Harvard cùng với thẻ căn cước, chứng nhận sức khỏe đã được cấp tốc gửi đi, nói phải mất ba ngày bờ Đông mới nhận được, cô không biết vì sao lại gấp gáp như thế, lại đến cục điện báo Pacific, mười cent một chữ, gửi hơn ba trăm chữ điện báo đến địa chỉ điện báo của tiến sĩ Hằng Mộ Nghĩa, hỏi bao giờ thì cô có thể nhập học.
Đêm hôm đó tiến sĩ Hằng Mộ Nghĩa gửi điện báo về, nói với cô sớm nhất là hai tháng, để cô ở nhà qua giáng sinh, năm mới đã, còn chúc cô năm mới vui vẻ.
Trong thư hồi âm một tuần sau có kẹp thêm 88 đô la, nói là phải ba tháng sau học bổng xin giúp cô mới được trả lời, tiến sĩ Hằng chỉ đại diện cá nhân gửi cho cô một khoản tiền thưởng nhỏ, bảo là coi như dùng cách lì xì của Trung Quốc để khen thưởng biểu hiện xuất sắc của cô trong hội nghị.
Sau khi La Văn ra khỏi đồn cảnh sát, mấy cửa hàng giặt giũ trên phố người Hoa cũng tìm đến cửa, nói là người da trắng kinh doanh giặt quần áo không khởi sắc, người Ý cũng không nhờ vả được, không bằng mấy tiệm giặt trên phố người Hoa kết hợp với nhau làm ăn lớn; thống nhất giá niêm yết, mời mấy ông chủ lớn đồng tư, bản thân cũng bỏ cổ phần góp vốn; vừa có thể cho dân làng Tứ Ấp thất nghiệp ở An Lương đường chỗ công ăn việc làm, vừa có thể cùng giúp đỡ nhau vượt qua khủng hoảng. Vào ngày quyết định, Hoài Chân trừ đi học phí ba năm trong số 8000 đồng vừa được gửi vào tài khoản, rồi đưa hết số dư cho A Phúc đầu tư kinh doanh, dù gì cũng là đầu tư, không bằng đầu tư cho người nhà, nhất quyết phải là người góp vốn nhiều nhất.
Còn khoản tiền kiếm được ngày trước, cô đã rút hết lúc cùng Ceasar rời khỏi thành phố San Francisco, nằm cả trong túi du lịch cùng với số quà cô mua cho người nhà và thông báo nhập học. Mấy lần gặp Lê Hồng và Seol Rae, cô luôn cảm thấy xấu hổ —— đến bờ Đông một chuyến mà không mua được gì cho bạn. Cô vừa đợi ngày những thứ đó gửi về, đồng thời lại rất sợ anh trả hết tất cả cho cô, giống như không kịp đợi ba tháng trôi qua, thất vọng về cô đã làm trái tim anh hoàn toàn nguội lạnh.
Ngày hôm sau, tiến sĩ Hằng lại gọi đến nhà cô qua số điện thoại trên điện báo, nói, “Sao không thấy thông báo nhập học đâu?”
Cô áy náy nói, “Em làm mất thông báo nhập học rồi ạ.”
Tiến sĩ Hằng ngạc nhiên, “Sao lại mất?”
Giọng cô nhỏ đi, “Tóm lại là… là mất rồi ạ. Nếu nó rất quan trọng thì em sẽ đi tìm về.”
Tiến sĩ Hằng nghĩ ngợi một lúc rồi hỏi cô, “Có phải gặp khó khăn gì không?”
“Anh ấy bị ép phải về nhà rồi.”
Tiến sĩ Hằng bật cười, trêu cô bằng tiếng Anh, “Nước Mỹ trẻ trung đã vứt bỏ Trung Quốc cổ đại rồi!”
Cô cũng thừa nhận bằng tiếng Anh, “Là lỗi của em.”
Cầm điện thoại lại gần, trái tim cô cũng nhảy lên.
Cô nghe thấy Ceasar nói với cô trong điện thoại, “Cám ơn.”
Lời ít ý nhiều, lại lần nữa yên lặng.
Nếu một người muốn suy đoán tâm tư của người khác thông qua yên lặng, thì vào những lúc yên lặng kéo dài, thì sự trống rỗng trong nội tâm cũng càng lúc càng lớn.
Hoài Chân không biết đã hết năm phút chưa, có lẽ ít hơn, có lẽ lâu hơn.
Giọng anh êm ái, lại rất khách sáo hỏi, “Còn có việc gì khác không?”
Cô nói, “Không có.”
Người ở đầu dây điện thoại đã đi ra ngoài, có lẽ là bảo người đi lấy hồ sơ, Hoài Chân lập tức đưa ống nghe cho trợ lý của Hồng Tam gia.
Cô gái người lai mặc trang phục công sở màu đen cầm ống nghe lên nghe một lúc, lại hoài nghi đặt xuống, nói với cô, “Bên kia cúp máy rồi… Nhưng không có phản hồi.”
Cô gật đầu.
Ba giờ chiều, Los Angeles lại đổ mưa, xe buýt Greyhound về nhà là vào lúc bốn giờ. Tam gia sợ cô không bắt kịp xe buýt, định tạm nghỉ hai tiếng lái xe chở cô đến trạm xe, nhưng lại bị Hoài Chân từ chối, cô nói cô đã gọi taxi rồi, ở ngay bên ngoài Long Nham.
Trời mưa nên không có nhiều taxi, cô cũng không quá rành rẽ về các bãi đậu xe taxi ở Los Angeles. Sau khi rời khỏi văn phòng Martin, cô đi trên đường hơn mười phút mới ngồi vào một chiếc xe đang chở một đôi mẹ con đến bến xe buýt, nhìn thấy cô đi một mình trên đường, lại không yên tâm, vòng xe lại chở cô đến địa điểm. Vì trời mưa nên hành trình xe buýt cũng bị hoãn, mặc dù lúc đến trạm xe buýt đã năm giờ, nhưng cô vẫn bắt kịp chuyến cuối cùng về thành phố San Francisco.
Cả ngày chỉ lo đi đường chưa một hột cơm vào bụng, lại còn bị dính mưa, cuối cùng khi về đến San Francisco thì đã mười một rưỡi tối. Bị lần này dày vò, Hoài Chân không lập tức phát giác khó chịu thế nào, chỉ cảm thấy cả người mệt rã rời, không có sức lực làm gì. Vân Hà sợ hãi gọi cô mở cửa, bảo cô vào phòng mặc ấm vào, sau đó xuống tắm nước nóng rồi ngủ tiếp. Nhưng nước còn chưa nóng, cô đã nằm trên giường Vân Hà ngủ li bì không dậy nổi, bắt đầu lên cơn sốt, kéo dài suốt một tuần liền.