Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 17 : Phố Lombard (1)

Ngày đăng: 13:26 19/04/20


Ra đến đường Broadway là có thể trông thấy vài ba quán cơm Tàu, hai người cũng không biết đi đến đâu thì mới được xem là ra khỏi khu vực phố người Hoa, nên lúc này vẫn chưa yên tâm hẳn. Hai người đi mãi đến giao lộ giữa Vallejo và Columbus, những tòa nhà phong cách Victoria mọc lên san sát, bất ngờ đi tới một đại lộ rộng thênh thang, bên cạnh vẫn có một nhà hàng Ý sáng đèn đang buôn bán.



Nhà hàng kia cũng sắp đóng cửa, nhân viên mặc đồng phục đem khay đựng đồ ăn thừa và canh giải rượu phát cho những người lang thang và ma men từ North Beach* đến ở ngoài đường, cuối cùng mới khiến người ta yên tâm hơn.



(*Bãi biển nằm gần bến Ngư Phủ, San Francisco.)



Ceasar đặt Hoài Chân xuống, đi tới ngoài cửa nhà hàng Ý hỏi thăm gì đó.



Hoài Chân đứng cách anh khá xa, nép mình sau cây dù che nắng yên tĩnh chờ đợi.



Mắt thấy nhân viên dẫn bóng lưng cao lớn kia đi vào nhà hàng, một cơn gió rét thổi qua, Hoài Chân mặc váy lụa mỏng manh đứng lặng trong gió, run lên lập cập.



Hai phút sau anh lại bước ra, đi lui đi tới tìm một hồi mới thấy cô, sải bước đến hỏi: “Đợi gì thế?”



Hoài Chân cúi đầu nhìn chiếc giày thêu trên chân mình, rồi lại nhìn sang đôi giày đen bóng: “Xuất hiện với tổ hợp thế này à?”



Ceasar cầm vạt váy đỏ lên: “Ăn mặc thế này đứng trên đường, cô muốn ngày mai lên trang nhất báo San Francisco hả?”



Gió thổi vù vù khiến hai chân lạnh cóng.



Cô giật về lại, “Không muốn.”



“… Thế thì vào trong ăn chút gì trước đã.” Giọng vẫn khó chịu như cũ, vừa dứt lời lập tức sải bước đi vào nhà hàng, quay lưng về phía cô vẫy tay.



Hoài Chân chầm chậm đuổi theo.



Cửa lò xo đụng vào chuông gió kêu ting tang, Hoài Chân được hơi ấm tỏa ra từ lò sưởi trong nhà hàng ôm lấy.



Ceasar cởi áo khoác ra giao cho phục vụ, hai người một trước một sau đi xuyên qua đại sảnh nhà hàng, chọn một góc không người ngồi xuống. Trong nhà hàng lác đác vài ba vị khách, gần như đều dùng bữa xong rồi, lúc này bọn họ đang uống rượu đỏ hoặc ăn điểm tâm ngọt, từ xa trông thấy đôi trai gái có phong cách ăn mặc trái ngược nhau này thì không khỏi tò mò nhìn thêm.



Ceasar đẩy thực đơn đến cho cô.



Hai người lật xem một lúc, một nhân viên trẻ tuổi đi đến, dùng giọng Anh uốn lưỡi vui vẻ hỏi: “Xin hỏi anh chị cần gì ạ?”



Nhân viên kia trông thấy bộ váy của cô thì trợn to hai mắt, bật ngón cái cố gắng chọn lời tán dương: “Đúng… đúng là y phục long trọng! Rất, rất đẹp!”
Đầu bếp đang nói “chúc hai người ăn ngon miệng” thì đột nhiên bị Ceasar ngắt lời.



Anh hỏi, “Tiếp đó thì sao?”



Đầu bếp ngẩn người, lúc này mới kể tiếp: “Bố cô gái kia hình như là thầy thuốc Tây y da vàng ở Kansas. Là một gia đình khá giả, cô gái ấy nhập học ở đại học Columbia nên mới quen biết chàng trai người Mỹ kia, hai người bọn họ xin kết hôn nhưng bị từ chối, còn suýt nữa bị bắt, bọn họ hết cách đành từ bỏ sự nghiệp học hành, chạy trốn đến châu Âu… Hai người đừng lo, bây giờ có mấy khu vực đặc biệt đã phê chuẩn cho người ngoại tộc lấy nhau rồi, ví dụ như đặc khu Columbia, có lẽ hôm nay cô gái kia cũng trở về rồi chăng?”



Trên bàn ăn yên lặng như tờ, đầu bếp chôn chân tại chỗ, cảm thấy lúng túng.



Qua một lúc lâu, Hoài Chân giảng hòa nói: “Chắc là thế rồi.”



Đầu bếp kia thấy mặt mũi Ceasar vẫn nặng nề, tự biết mình nói sai, bèn chúc một câu ăn ngon miệng cười ha ha rồi chuồn đi.



Hoài Chân không dám lên tiếng, cầm ly nước chanh lên nhấp một ngụm.



Ceasar liếc nhìn bánh Lasagna, “Cà chua nhiều quá.”



“Đúng thế, thịt lại chỉ có chút ít.”



Hoài Chân không động dao nĩa được mà ngồi yên một chỗ cũng không xong. Cô cảm thấy, nếu tình cảnh này mà xuất hiện trong truyện tranh thì chắc chắn sẽ có một đàn quạ đen bay qua trên bàn cho xem.



Im lặng một lúc lâu, Ceasar mở miệng, “Ăn đi. Hai mươi phút sau có xe đến đón, đến căn hộ của tôi.”



Hoài Chân cầm dao nĩa lên, còn chưa hạ thủ, nghe được nửa câu sau thì ngẩng đầu nhìn anh.



Cảm nhận được vẻ mặt phức tạp của cô, Ceasar bất thình lình hỏi, “Hay cô có chỗ khác để đi?”



Hoài Chân lắc đầu.



“Chưa từng có ai đến ở trong nhà tôi cả, người xung quanh lại ít, đủ an toàn. Hay là cô muốn đến khách sạn ở?”



Hoài Chân ăn hai miếng bánh lasagna rồi lau miệng, “Đến căn hộ của anh đi.”



Hình như cũng chẳng có lựa chọn nào khác.