Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 2 : Santa Maria (2)
Ngày đăng: 13:26 19/04/20
Thang máy gỗ bốn phía ốp thủy tinh nặng nề chạy lên, cửa thang máy lần nữa bật mở, thế giới trong khoang thuyền hạng nhất vô cùng yên tĩnh. Người hầu dẫn hai người kia vào một gian phòng rộng rãi, dặn dò xong xuôi hết mọi chuyện rồi lui ra ngoài, để dành thời gian còn lại cho cặp “mẹ con” này.
Lửa trong lò sưởi cháy tí tách, khiến khoang hạng nhất trở nên ấm áp lạ thường giữa trời đông giá rét.
La Văn cõng cô đi vào phòng tắm rồi đặt xuống băng ghế thấp trong phòng, đến bồn tắm xả đầy nước nóng.
Quay đầu lại định cởi quần áo cho cô, nhưng vừa chạm vào người thì mu bàn tay đã bị hai bàn tay lạnh băng chụp lấy.
Ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt kia đang nhìn thẳng vào bà ta, cánh môi giật giật nhưng lực trên tay không hề nhẹ, cô thấp giọng đáp: “Để tôi.”
Cơ thể đã ấm áp lên, cơn buồn ngủ đã bay đi hết. Lời này cũng vừa khéo hợp ý La Văn, “Vậy tôi ra ngoài chợp mắt, nếu có chuyện thì cứ gọi một tiếng là được.”
***
Thấy cửa khép lại, cuối cùng Hoài Chân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đáng ra năm nay cô đang là sinh viên năm hai. Tám giờ tối, cô đạp xe đi mua thức ăn, trên đường quay về đại học công nghệ Hamburg thì bị một gã tị nạn đập ngất rồi kéo vào trong rừng cây.
Đến khi tỉnh lại thì cô đã nằm trên con tàu sang trọng chạy trên Thái Bình Dương, trở thành nàng dâu Quảng Đông Mộng Khanh không biết chữ.
Lúc bác sĩ người Đức kia đi lên là cô đã tỉnh rồi, đúng lúc tỉnh dậy thì nghe thấy La Văn và tú bà nói chuyện với nhau, cơ thể này vốn như tàu lá héo, vậy là cô bèn dứt khoát tiếp tục giả chết. Nghe giọng của tú bà thì vị kim chủ họ Hồng muốn mua mình để làm vợ cho con trai thứ sáu kia, hình như là người có mặt mũi trên phố người Hoa?
Nghĩ tới đây, trái tim cô lập tức rơi xuống đáy cốc.
Hoài Chân xoa tay, rút một lá thư ở vạt áo ra. Nhìn mấy lần cả mặt trước mặt sau, nhưng chẳng thấy dấu bưu điện hay địa chỉ đâu. Tháo lớp bọc bằng vải lụa ra, cô lật lui lật tới, cũng không còn gì thêm.
Cô không ngờ mình lại rơi vào cục diện này. Quay đầu là đường chết, nhưng đi về phía trước thì không biết đường đi có thông không.
“Đúng thế —— gốc Hoa.”
“Vì sao lại đến đây?”
“Con, con gái tôi bị bọ chét, cần mượn phòng tắm tắm…”
Hoài Chân chỉ mới mặc chiếc quần lót sạch sẽ đi mượn vào, nghe La Văn trả lời như thế thì cô lập tức thầm kêu không xong rồi, nhanh chóng chặn người lại ở sau cửa, kéo lấy áo khoác sạch sẽ treo ở móc xích bên ngoài qua khe cửa.
Người kia rất nhạy bén, vừa nghe thấy động tĩnh thì ngay tức khắc xoay đầu lại.
Hầu gái kinh hãi, đuổi lên trước nói: “Tiên sinh, anh không thể vào được, như vậy quá thất lễ…”
Liếc một cái qua khe cửa, một bóng người đã sải bước đi vào, đứng ngoài buồng tắm.
Trong khoảnh khắc ngón tay Hoài Chân vừa chạm vào đồ lót mềm mại, thì lập tức nó trượt khỏi tay cô.
Biết lúc này đã chậm, cô nhanh chóng rụt tay về, đè chặt lên cửa buồng tắm, lập tức đụng phải lực đẩy mạnh mẽ ở bên ngoài.
“Rầm ——” một tiếng vang lớn, cô thoăn thoắt gài chốt, dựa lưng vào cửa buồng tắm chưa kịp hoàn hồn.
Chỉ suýt nữa thôi là cánh cửa này đã không có cơ hội khép lại rồi.
Áo khoác lẫn áo ngực đều nằm trong tay người đàn ông ở bên ngoài, lúc này trên người cô chỉ có độc mỗi chiếc quần lót màu trắng.
Khe hở thông khí ở dưới cửa bị che khuất ánh sáng. Từ nơi đó, cô nhìn thấy một đôi chân màu nâu dừng lại trên đệm trước cửa. Cách một bức tường, người kia như dùng sự nhẫn nại cuối cùng ra lệnh: “Mở cửa, ra ngoài.”