Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 37 : Bước qua cổng phố (4)

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Có người dù biết mình nổi bật thì trong lòng cũng biết hôm nay chỉ nên làm nền.



Mà có người, dù vốn chỉ là lá xanh làm nền cho hoa hồng song vẫn muốn không thua kẻ khác, lắc mình một cái trở thành cây đa riêng một góc trời, biết bao đôi mắt nhìn chăm chú.



Mặc dù biết người sau quả thực chẳng ra gì, nhưng dẫu sao cũng khá xứng danh với bộ sườn xám trên người cô ta.



Hoài Chân bội phục thì có bội phục, song không đến mức hâm mộ.



“Hai mươi tư cô gái vừa đi qua đẹp lắm, anh có thấy không?”



Ceasar hờ hững đáp, “Không.”



Hoài Chân nói, “Các cô ấy ăn mặc trông xinh ghê. Hay để lát nữa tôi dẫn anh đến chỗ mua phiếu xem tạp chí người đẹp?”



Anh đặt muỗng xuống, “Không có hứng thú.”



Hoài Chân vừa ngoái đầu lại, thấy anh đã đặt muỗng xuống chuẩn bị rời đi, bèn hỏi, “Không đợi bạn à?”



“Tôi mời rồi. Nhưng mới rồi cô ấy còn quay đầu chạy đi, ban nãy còn đứng ở đây. Đi nhanh lắm, cũng không thèm ngoái đầu.”



Hoài Chân ngạc nhiên.



Bạn?



Bạn.



Cô cố kìm nén nụ cười nơi khóe miệng, khẽ nói, “Xin lỗi…”



“Mặc thứ trang phục lạ lùng, rồi chạy về như một cơn gió, nói xin lỗi với tôi.”



Hoài Chân cúi đầu nghĩ ngợi, lại đưa ra lời mời, “Có muốn đi dạo phố Grant Ave không? Trên đường tấp nập lắm.”



Sau ít nhất mười giây, Ceasar mới thong dong hỏi, “Lẽ nào lúc trước cô không định như vậy?”



Hoài Chân thành khẩn nói, “Hai tuần trước tôi có hỏi ý kiến của anh rồi, nhưng vẫn không nhận được câu trả lời nên tôi nghĩ có thể anh không có hứng thú. Phòng lỗ mãng, nên tôi lại hỏi lần nữa.”



“Tôi chưa bao giờ nói không cả.”



“Hoặc chí ít cũng báo cho tôi biết là anh đã đến phố người Hoa chứ. Tự dưng mở cửa đi ra, còn đúng lúc tôi cãi nhau với người ta, hù chết tôi mất.”



Trong khoảnh khắc ấy, dáng vẻ cay nghiệt và hùng hổ hoàn toàn biến mất trên mặt Ceasar.



Đột nhiên anh vô thức bật cười, tiếp đó cúi đầu hỏi, “Dọa cô rồi hả?”



Giọng nhẹ đến khác thường.



Trong tiếng cười thất thường kia, Hoài Chân nhận thấy một sự yên lặng kỳ lạ, một lời tuyên thệ bình đẳng, một sự thản nhiên rõ ràng, tựa như hòn đá rơi vào nước sẽ phát ra tiếng vang.



Hoài Chân cũng thấy lòng mình bình yên đến lạ, cô cười nói, “Không phải dù sao cũng đến rồi à?” Thấy anh vì né tránh Trần Bối Đế mà trên người vẫn mặc bộ quần áo ngủ khách sạn phát cho, cô bèn nói, “Để tôi dẫn anh đến phòng mới. Hành lý ở phòng cũ đã được chuyển đi rồi, bây giờ có thể đổi phòng.”



Phòng mới nằm cuối hành lang tầng hai, qua cửa sổ chạm trổ hoa văn, từ nơi này có thể trông thấy những bụi trúc thấp bé mọc bên tường ở bên ngoài – là căn phòng ông chủ thích nhất. Mà giờ đây lại còn có thể tiếp xúc với các người đẹp ở khoảng cách gần nhất, thật đúng là điều kiện được trời ưu đãi.



Hoài Chân đứng ở cửa nói, “Tôi xuống dưới báo với quản lý một tiếng đã, để ông ấy không cho là tôi làm biếng.” Rồi cô nói tiếp, “Tôi chờ anh dưới đồng hồ lớn nhé, anh muốn đi lúc nào cũng được.”



“Tôi không phải là loại người ‘lúc nào cũng được’.” Anh lại trở về với vẻ kiêu ngạo như trước, “Mười phút sau gặp.”



Đóng cửa phòng lại. Hoài Chân bật cười, nhanh nhẹn tránh ra.



Dù biết cánh cửa kia đã đóng, nhưng cô vẫn cảm giác sau lưng có ánh mắt tò mò pha chút tìm tòi nghiên cứu, ngoài ra còn cả sự khó hiểu trước thế giới.



Dù không biết thời cơ đưa đến thay đổi này là gì, song suy cho cùng cũng không phải là chuyện xấu.



Lúc đi trên hành lang, một cánh cửa chợt bật mở. Một cô gái xinh đẹp đỡ quả đấm cửa bên trong, thò người ra thấp giọng hỏi, “Em gái này, có thể nhờ em một chút được không?”




Đột nhiên một đám đàn ông người Hoa từ sòng bạc bên cạnh xông đến.



Hoài Chân ồn ào, “Đây là thủ đoạn tư bản gì thế?”



Ceasar cười, “Cô thích ai thì cứ bỏ phiếu cho người đó.”



Hoài Chân thở dài, hiện tại tài nguyên nắm trong tay rất ít người, dân đen bọn tôi cũng chỉ có thể góp vui thôi.



Đột nhiên rất nhiều cánh lớn đàn ông từ mọi hướng đổ đến, chặn lại mặt tiền của mấy nhà cái.



Hoài Chân xòe lòng bàn tay, Ceasar thuận tiện cầm lấy đồng 50 cent, ung dung gạt đám đông ra.



“Ai?” Ông chủ hỏi.



“Angela Zang.”



Đám đông cười ầm lên.



“Năm mươi cent.” Ceasar không đổi sắc, sau đó tay kẹp hai tờ phiếu trị giá hai mươi lăm cent, xuyên qua đám đông đi ra.



Hoài Chân vỗ tay.



Càng đi về phía trước, bất tri bất giác đã qua cổng phố.



Đám đông từ cáp treo đậu ở đằng xa và những chiếc xe dừng trên đường cái liên tục đi xuống, đổ vào phố người Hoa chật chội này.



Ceasar đột nhiên dừng bước.



Một chiếc xe Duesenberg Model J đậu bên đường, một người đàn ông tóc vàng cao to đi ra phía sau, mở cửa mời hai quý cô ngồi trên xe xuống.



Hoài Chân thấy nhìn thấy một đôi giày cao gót màu bạc mảnh khảnh cùng một đôi chân dài trước tiên. Sau đó, hai người phụ nữ xinh đẹp có bầu ngực lớn thanh lịch bước ra khỏi xem, tháo kính râm màu nâu ra, nhìn quanh phố người Hoa này.



Một cô gái trong đó có gương mặt khá trẻ con, mặt mũi tinh xảo, từ xa đã trông thấy Ceasar cao lớn với bề ngoài rất bắt mắt trong đám đông.



Cô vẫy tay cao giọng gọi: “Little Herbert!”



Andre và Catherine cũng nhìn theo sang, vẫy tay gọi anh.



Thấy thế, Andre rảo bước đi đến đầu tiên, các cô gái đi giày cao gót cẩn thận đuổi theo.



Đợi đến gần, cô gái mặt trẻ con kia nhạy bén phát hiện một cô gái Đông phương mặc trang phục màu xanh đứng cạnh Ceasar, trông cô ấy có vẻ xinh xắn độc đáo.



Trong năm người chỉ có Hoài Chân là người ngoài.



Hai cô gái da trắng cũng chờ Andre hay Ceasar mở lời.



Andre quay đầu sang giải thích với hai người, “This is….”



Nói đoạn anh dừng lại híp mắt nhìn Ceasar, có vẻ như khó chọn lời.



Ceasar tiếp lời, “This is my girl.”



Giọng hờ hững như đang giới thiệu “đây là máy tính tôi mới mua”, mà câu từ thốt lên vừa thân mật quen thuộc lại không quá phận, khiến không một ai hoài nghi tính chân thực.



Cô gái kia lập tức thôi cười.



Catherine lại lớn tiếng bật cười, chìa tay ra với Hoài Chân như muốn hóa giải lúng túng, nắm lấy tay cô, “Hi, đúng là tin tốt. Chào cô, cho hỏi cô ở chung với anh tôi có ổn không?”



“Cũng ổn,” Hoài Chân vừa nói tiếng Anh vừa cẩn thận nhìn Ceasar, xác nhận anh không khó chịu với phát âm của mình thì mới cười nói tiếp, “Nhìn hai người chẳng giống nhau tẹo nào.”



Catherine cười to, “Không giống ư? Tạ ơn trời đất! Tốt quá rồi!”