Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 47 : Phố Clay (3)
Ngày đăng: 13:27 19/04/20
Nếu không phải già Huệ nói sẽ về sớm, thì Hoài Chân thật sự không biết chuyện hôm nay nên kết thúc thế nào nữa. Cho tới khi thấy bóng người gầy gò cột nơ nhỏ trên áo sơ mi, Hoài Chân mới thở phào một hơi, bước ra từ sau tủ thuốc.
Đồng hồ màu đen đang chỉ 7 giờ 45 phút, Huệ đại phu quay về vào giờ này đúng là kỳ lạ.
Ceasar thấy là một ông già thì đứng dậy, nghiêng người nhường đường.
Huệ đại phu chắp tay đi mấy bước, hỏi bằng tiếng Anh, “Đến làm gì?”
Ceasar nhìn Hoài Chân, còn chưa trả lời thì lại thấy ông nói, “Hẹn hò yêu đương tuổi vị thành niên thì đến Tốc Tất Nhĩ Mạn, đến Lafayette, hoặc không thì đến công viên San Francisco đi! Đến y quán này của ta làm gì? Có bệnh chữa bệnh, không có chuyện thì mời đi cho.”
Hoài Chân ỷ có chỗ dựa nên cũng ra oai, trừng mắt nhìn Ceasar, trong bụng nói, đã nghe chưa, có bệnh chữa bệnh, không có chuyện thì mời đi mau!
Ceasar cười nhìn cô, trả lời già Huệ, “Có.”
“Biết nói tiếng Quảng cơ à.” Ông già ồ lên, quan sát người ngoại quốc trước mặt rồi hỏi anh, “Có chuyện hay có bệnh?”
Ceasar cười đáp, “Có bệnh.”
Ông lão nhìn anh, vẫn lẩm bẩm bằng tiếng Hán ngữ, “Người da trắng đến chỗ ta chữa bệnh cũng không lạ gì. Có điều cậu phải đợi đã.” Nói rồi ông vỗ tay, “A Kim A Khai, đỡ Hồng gia ở trên xe xuống đi. Hoài Chân, vào phòng trong trải khăn giường sạch sẽ mau.”
Trái tim Hoài Chân giật thót, cô đáp vâng rồi đẩy cửa giữa tủ thuốc và phòng châm cứu ra.
Trong căn phòng gạch nhỏ bé tối om om, vừa vặn đặt đủ một giường ván gỗ và một chiếc tủ. Cô lấy khăn trải giường ở trong tủ ra trải trên giường bông màu đen lát ván, rồi trùm bao gối vào ruột gối kiều mạch.
Làm xong xuôi tất cả thì Hồng gia được hai gã côn đồ khỏe mạnh đỡ vào nằm xuống. Ông ta mặc áo khoác màu đỏ đậm, đi giày vải màu đen, từ tóc tai cho đến móng tay nhọn hoắt đều vô cùng tinh tế, rất có một không hai.
“Cởi áo khoác của Hồng gia ra, lật người lại.” Già Huệ nói.
A Kim A Khai nói: “Mạo phạm rồi.”
Hồng gia vung tay chặn lời, hai người bước lên cẩn thận cởi cúc áo trước ngực ông ra.
Vừa quay đầu toan đi ra ngoài, già Huệ đã gọi giật cô lại, “Đi hơ nóng bộ Cửu châm rồi đem vào đây.”
Cô đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Vì ban đêm y quán ít mở cửa nên trên hành lang mờ mờ chỉ có mỗi bóng đèn vôn-fram. Hoài Chân vừa bước ra thì Ceasar đứng ở ngay đó, ngẩng đầu nhìn bản đồ huyệt vị con người treo trên tường.
Thấy cô đi ra, Ceasar bèn nhường đường. Cô còn chưa kịp thở phào thì anh lại đi theo.
Hoài Chân lấy ra túi bọc Cửu châm ở trong ngăn kéo, thả vào trên lò sắc thuốc, Ceasar đứng cạnh nhìn.
Lúc này vừa đúng tám giờ, trên phố Grant Ave yên tĩnh lạ thường. Ở bên cánh cửa khác, A Khai và A Kim ngậm tẩu thuốc, vừa hút vừa quay đầu nhìn hai người bọn cô không chớp mắt.
Sao bầu không khí lại lạ lùng thế này.
Hoài Chân hơ nóng kim châm, thấp giọng nhắc nhở anh, “Không có chuyện gì thì về mau đi.”
Ceasar không lên tiếng, tò mò cúi người đến gần nhìn.
Chín cây kim to có nhỏ có, nhất là cây kim vừa dẹt vừa dài, bên trên có một cái rãnh, trông giống thứ đồ người xưa cúng tế dùng để dẫn máu, nhìn qua thôi đã khiến người ta hoảng hốt.
“Làm gì thế?”
“Chữa bệnh. Anh bị bệnh gì mà cũng muốn châm cứu hả?”
Ceasar hỏi, “Bệnh gì cũng phải châm à?”
Hoài Chân đáp vâng, nhận lấy toa thuốc xem thì càng buồn bực hơn.
Quế chi? Xương bồ? Vương bất lưu hành? Để chữa mất ngủ?
Có lẽ già Huệ cũng biết cô đang nghĩ gì, gắt giọng, “Cứ theo đó mà hốt.”
Hoài Chân vâng dạ.
Hốt sáu thang xong, cô vừa quay đầu lại nghe già Huệ nói với Ceasar, “Có chuyện gì không nghĩ ra được thì cứ nói với người khác, đừng giữ khư khư trong lòng.”
Ceasar nghiêng đầu đẩy tay áo xuống, không nhìn ra vẻ mặt gì, “Cám ơn đại phu.”
Già Huệ lại giễu cợt, “Nếu cảm thấy bọn bịp bợm Trung Quốc hữu dụng hơn bác sĩ người da trắng thì lần sau cứ đến tiếp. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì, Hoài Chân tiễn khách.”
Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Ceasar đứng ngoài cửa đợi cô, thầm nghĩ, quái, rốt cuộc người này đến đây làm gì vậy?
Đối mặt hai giây, đột nhiên cô nhớ ra chuyện vừa xảy ra ở bên lò thuốc ban nãy, đầu óc lập tức ngưng hoạt động, lắp bắp nói, “Con, con, con còn có việc.”
Già Huệ hừ mũi, mặc kệ.
Hoài Chân giả vờ bận rộn ở sau tủ thuốc.
Một phút sau, già Huệ nói với cô, “Người đã đi rồi, còn nấp cái gì nữa? Ra đây đi.”
Cô ló đầu ra, quả nhiên đã đi rồi.
Vừa mới đưa đầu ra thì đã nghe thấy già Huệ hừ nói, “Đám thanh niên các con đúng là. Con không nói, nó không nói, tính giả câm đến khi nào?”
Hoài Chân giả ngu, “Nói gì cơ?”
Già Huệ bảo, “Con tưởng nó bị bệnh thật hả? Cơ thể nó còn khỏe hơn bất cứ ai, ngoài ngủ không ngon giấc ra thì ta chưa thấy cơ thể nào tốt như vậy cả.”
Hoài Chân nói, “Thang thuốc kia…” Là thuốc thì đều có ba phần độc, cơ thể khỏe thế thì còn cần thuốc làm gì nữa.
Già Huệ không thèm ngẩng đầu, “Để cơ thể cậu ta tốt hơn.”
Hoài Chân ù ù cạc cạc, “Tốt thì tốt rồi, sao còn tốt hơn nữa?”
Già Huệ nhìn cô, lặp lại một lần, nhấn mạnh nói: “Ta nói là nó, cơ thể rất tốt. Cơ thể rất rất tốt.”
Hoài Chân khó hiểu.
Già Huệ nhấp ngụm trà, bình tĩnh nói, lại có ý ám chỉ: “Cơ thể tốt như vậy đúng là hiếm gặp. Hoài Chân, cậu bạn trai này không tệ đấy, thật.”
Hoài Chân đáp, “… Ồ.”
Già Huệ nói tiếp, “Đã đêm hôm khuya khoắt, ngưu quỷ xà thần gì trên phố người Hoa cũng đổ xô ra ngoài. Thanh niên da trắng đi trên đường, có trời mới biết sẽ gặp chuyện gì. Dù cơ thể có tốt tới mấy, có thể đánh thắng một A Khai, cũng có thể đánh hơn một A Khai A Kim, nhưng nếu ba bốn tên xúm lại thì khó nói. Còn không đuổi theo đi.”
A Khai đột nhiên nói chen vào, “Có lẽ ban ngày đánh không lại, nhưng trời tối thế này, khó nói lắm.”
A Kim không phục, đang định nói đôi câu diệt oai phong của người da trắng, thì đột nhiên thấy cô gái kia chạy vụt ra khỏi phòng khám.
Chỉ nghe già Huệ ở đằng sau kêu lên: “Hoài Chân, huyệt Tam Âm Giao*, huyệt Quan Nguyên, có hiệu quả rất tốt với người da trắng ——”
(*Đây là hai huyệt có tác dụng cải thiện sinh lý, làm chậm quá trình mãn dục ở nam giới.)