Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 71 : Phố Columbus (4)
Ngày đăng: 13:27 19/04/20
Nghe nói tình trạng của Tiểu Lục gia không quá nặng.
“Da đầu đã bị rách, không rõ có mọc lại tóc được không, đợi đón cậu ta ra rồi mới xem kỹ được. Từ nay trở đi hoặc là cạo trọc hoặc là để tóc dài, chứ không thể để tóc ngắn nữa. Những vết thương khác không có gì nghiêm trọng, chỉ có một vài chỗ bị trật khớp, đến lúc đó nắn lại là được. Hết thời làm mỹ nam rồi, nhưng thân là nam tử hán đại trượng phu, ra ngoài xông xáo sợ gì mấy vết sẹo trên người? Ồ đúng rồi, còn nữa, cũng hỏng một quả thận rồi, có lẽ mấy ngày nay đi tiểu sẽ chảy máu. Có điều chỉ vài hôm thôi, về sau nước tiểu sạch rồi thì không còn gì đáng ngại nữa, ra ngoài này tôi sẽ bồi bổ cho cậu ta, rồi lại nói với cậu ta, không thể ngày ngày đến nhà thổ mây mưa suốt đêm như trước được. Tuy đây không phải chuyện lớn, có điều bản thân cậu ta rất để tâm đến chuyện này. Với cái tính khí đấy, mấy ngày nay ở đồn cảnh sát, sợ là cậu ta nín hỏng rồi…”
Lời này là già Huệ nói.
Hoài Chân cũng không biết rốt cuộc là có nghiêm trọng hay không, nhưng nếu già Huệ đã nói vậy thì… hẳn không nghiêm trọng lắm.
Chỉ là từ khi bắt đầu nghe thấy chữ “thận” từ trong miệng già Huệ thốt ra trở đi, sắc mặt Hồng gia ngày một đen hẳn, hút liền mấy hơi thuốc phiện, một lúc sau mới tỉnh táo, chỉ nói hai chữ: “Cũng tốt.”
Cũng tốt.
Đây là hai chữ cuối cùng Hoài Chân nghe thấy ông ta nói, trước buổi gặp mặt cuối cùng.
Lần cuối cùng gặp Hồng gia là vào một buổi chiều cuối tháng 5 năm 1931, sau cuộc biện luận tại tòa án Trung Quốc nổi tiếng nhất trong cuộc đời Tam gia, cảnh sát thành phố lập tức đến phố người Hoa, đích thân đưa Hồng gia ra khỏi “chỗ tốt”.
Ngày hôm ấy là một chiều hoàng hôn vô cùng yên ả, Vân Hà ngồi xe cáp quay về, cùng Hoài Chân đến quầy ăn vặt ở phố Sacramento ăn thịt cua. Đúng lúc này từng chiếc xe cảnh sát chạy đến rồi chạy đi, cực kỳ náo loạn.
Tuy vậy, hôn nhân của bọn họ bị người da trắng “đoái hoài”. Bà thường xuyên ghen tuông đánh nhau với những món nợ phong lưu khắp nơi của ông, vì để ông chú ý mà quyến rũ đàn ông, thậm chí còn còn đăng ký họ dưới tên của một doanh nhân người Latin, trở thành bà Clark có danh mà không có phận, chỉ hòng cố tình khiêu khích làm ông ta tức giận.
Một người phụ nữ đa chủng tộc bị bỏ rơi ở Nam Trung Quốc, ra đời không rõ ngày tháng năm nào, kiêu căng thất thường suốt cuộc đời, chưa từng làm điều gì tốt đẹp, chỉ biết làm những gì mình thích. Nhưng có lẽ khoảnh khắc này là khoảnh khắc vĩ đại nhất của bà ta. Bằng vào sức mạnh của bản thân bà ta đã trở thành thiếu nữ Nam Quốc vĩnh hằng trong lòng người đàn ông kia. Người phụ nữ dũng cảm không biết sợ hãi trước bộ luật chủng tộc của tòa án đứng thẳng trên pháp trường, vào một ngày như thế, mãi mãi in dấu trong lịch sử nước Mỹ.
Còn người đàn ông ấy, nửa đầu cuộc đời đã trao cho một đất nước kéo dài hơi tàn, còn nửa đời sau lại để lại cho một phố người Hoa mới tại vùng đất xa lạ nơi đây.
Cuối cùng, cái chết và hôn nhân khốc liệt này đã gây ra một làn sóng nhỏ trong xã hội người da trắng. Rốt cuộc cũng có người nhận thấy dự luật như vậy thật bất công, đặc biệt là đối với cặp tình nhân xúc động như thế.
“Mười một giờ trưa ngày 31 tháng 5 năm 1931, dưới bóng sợi dây treo cổ, người phụ nữ ấy đã được gả cho Hồng Vạn Quân. Chỉ trong thời khắc ấy, bà mới thực sự là vợ của ông, và cũng lập tức trở thành quả phụ.”
Đây chính là cuộc sống của họ.
__
Chương này tuy ngắn nhưng không phải là chuyện bên lề, mà chính là nội dung tuyến chính của truyện.