Kim Sơn Hồ Điệp
Chương 74 : Hẻm cờ bạc (3)
Ngày đăng: 13:27 19/04/20
Lúc cha của Seol Rae và mấy chú Triều Tiên rời đi, Hoài Chân đưa tiễn họ đến trạm xe phố Clay.
Trước khi lên xe, mấy chú kia không nhịn được hỏi: “Lạ thật đấy, vì sao người Hoa không nói tiếng Anh?”
Hoài Chân nghĩ ngợi rồi đáp, “Bởi vì có rất nhiều người Hoa đều bị vây trong xã khu này, cho nên không cần phải giao tiếp với người da trắng.”
Cha Seol Rae nghe xong thì cười xởi lởi: “Bọn họ không quan tâm có nói tiếng Anh hay không, vì không ai trong số họ phải nói cả!”
Hoài Chân cảm thấy xấu hổ, chỉ biết cười xòa.
Cha Seol Rae còn nói, “Nhưng chú rất thích họ. Nếu có thời gian, có thể thường xuyên đến làm khách được không? Vì bọn chú có rất nhiều quần áo cần giặt.”
Hoài Chân vội bảo, “Được chứ ạ! Hoan nghênh các chú ghé đến.”
Các chú người Triều Tiên đã đem lại mối làm ăn cho tiệm giặt A Phúc, cũng khiến A Phúc làm lụng mỗi ngày 14 tiếng vẫn không đủ. Dù từ lâu La Văn đã đề nghị ông tuyển thêm người giúp việc, nhưng việc làm ăn trong tiệm giặt có hạn, A Phúc không rảnh, cũng lười nghĩ cách thay đổi.
Lần này thì hay rồi, khách đến cửa, phải vội vã thuê người thôi.
La Văn đề nghị với A Phúc: “Tuyển một người biết nói tiếng Anh đi. Ở thành phố San Francisco ai kiếm tiền dễ nhất? Vì ông không biết tiếng Anh nên mới đánh mất nhiều khách da trắng.”
Vân Hà nhắc nhở mẹ: “Biết tiếng Anh thì tiền lương thấp nhất cũng cao gấp ba lần người không biết tiếng Anh. Hơn nữa trên phố người Hoa này, có ai biết tiếng Anh mà chịu làm cho tiệm giặt của người Hoa không?”
A Phúc bèn cười, “Khoan nói chuyện giặt hay không giặt đã, giờ đến chỗ phơi đồ cũng không đủ đây.”
Hoài Chân bèn bảo: “Hay là ta lắp điện thoại đi ạ?”
Mọi người cười nói, “Em gái à, lắp điện thoại mất hơn 100 đô. Một tháng cũng trả chi công ty điện thoại hơn 10 đồng, cộng lại rồi thêm mấy đô la thì chừng đó cũng đủ để tuyển một người biết tiếng Anh rồi.”
Hoài Chân lại bảo, “Không phải gần đây đang khuyến khích nói điện thoại trong khoảng từ 7 đến 8 giờ sáng và 9 đến 10 giờ tối ạ, không phải hai khung giờ này miễn phí sao? Gọi lúc này thì cả con và Vân Hà đều ở nhà, nếu có ai gọi đến, bọn con chỉ cần chia nhau ra nghe máy là được, mỗi ngày chỉ chiếm dụng một chút xíu thời gian đưa quần áo và nghe điện thoại thôi. Rồi ta lại dán quảng cáo bên ngoài, viết là miễn phí tiền điện thoại nếu đưa quần áo vào lúc này. Chú Quý cũng không cần tốn 20 đô để tuyển người không biết nói tiếng Anh nữa, nhân tiện sáng sớm đưa quần áo…”
Bàn ăn tối rơi vào im lặng.
La Văn là người đầu tiên đứng dậy đi lấy bàn tính, lạch cạch một hồi, dự tính mỗi tháng thu nhập tăng hơn gấp hai.
Sau khi kiểm tra lại xong xuôi, La Văn không nén nổi vui mừng, “Thời gian trước tôi có nghe phu nhân người da trắng trong nhà kia nói, vì rất chán nên buổi sáng có nhiều người da trắng sẽ đi qua đây, mua cơm hộp do gia đình người Hoa chuẩn bị; cũng có vài người muốn đến phố người Hoa mua quần áo giá rẻ ở cửa hàng Trung Quốc. Để tỏ lòng khích lệ, chính quyền thành phố đã cho vài cửa tiệm ở phố người Hoa ưu đãi lắp đặt điện thoại, nếu hộ gia đình nào có làm ăn thì có thể đến tòa thị chính xin đơn. Bà ấy còn nói, chỉ cần xuất trình chứng minh tăng thu nhập và nộp thuế mấy tháng gần đây là được, nếu trong nhà có kế hoạch mở rộng cửa hàng thì có thể xin được.”
Trên phố người Hoa có nhiều cửa hàng lớn, công ty lớn, làm sao cơ hội tốt này có thể đến lượt chúng ta đây?
“Sonoma à…” Lương Gia Khải bật cười, rõ ràng cũng từng cùng bạn gái đến đó, “Ở đó có thể uống nhiều rượu ngon mà không bị hạn chế. Em đi thế nào?”
Hoài Chân ngẩn người nhớ lại, mấy giây sau mới hoàn hồn, chớp mắt bảo, “Thỉnh thoảng tôi cũng phải cùng bạn học ra ngoài thả lỏng chứ, mọi người còn trẻ cả mà!”
Lương Gia Khải sửng sốt nhìn cô.
Hoài Chân bắt đầu nghi ngờ, có phải mình chớp mắt sẽ thu hút phái nam hay không.
Chợt Lương Gia Khải nói, “Em có muốn đi chơi châu Âu với anh không?”
Hoài Chân bảo, “Ra ngoài du lịch ba tháng với con trai, sau khi quay về, chắc chắn mẹ tôi sẽ ép tôi kết hôn với anh mất.”
Lương Gia Khải cười ha hả, “Xin lỗi, thật ra anh vẫn chưa mua vé máy bay Oakland. Chẳng qua vì bữa tối khó chịu quá nên anh mới nói vậy. Hơn nữa, nhìn em thú vị hơn lúc nãy nhiều.”
Hoài Chân nói cám ơn.
Lương Gia Khải nói tiếp, “Vậy thì anh không đi nữa, mấy hôm nữa anh sẽ đưa em và chị đến Los Angeles và Sonoma chơi được không?”
Hoài Chân nói tôi phải suy nghĩ đã, vì gần đây trong nhà bận nhiều chuyện, nghỉ hè tôi cũng phải ra ngoài làm thêm, kiếm tiền trả học phí đại học.
Trước lúc chia tay, Lương Gia Khải nói yên tâm, bởi cha anh ta đã đau đầu vì tiền thuế của cửa tiệm kia lâu rồi, nhất định sẽ chiết khấu tiền thuê cho lệnh tôn.
Hoài Chân đáp, đó là chuyện của người lớn mà đúng không?
Lương Gia Khải chưa bao giờ giữ kín được chuyện gì: “Thật ra thì, xưa nay cha mẹ anh coi trọng chuyện của anh hơn là kinh doanh.”
Ý tứ rất rõ ràng. Hoài Chân nghe mà vui vẻ hẳn.
Lương Gia Khải còn bảo, “Nếu có thời gian rảnh, anh có thể lái xe chở em ra ngoài chơi… Còn nếu không rảnh, buổi tối anh cũng có thể đến đón em vào. Dù gì bây giờ không còn Hồng gia, ban đêm ở phố người Hoa cũng không được an toàn.”
Hôm đó Hoài Chân dẫn Lương Gia Khải đi tới đi lui ở phố người Hoa, tới chợ thủy sản cũng sắp đóng cửa mà không vào. Dĩ nhiên mua tôm tươi để ăn kèm rau chỉ là chuyện hoang đường, vì La Văn từng than vãn vô số lần rằng, thành phố San Francisco này không mua được rau tươi ăn ngon, ngoài hải sản ra, còn lại rau dưa không so được với khẩu vị chợ phiên Quảng Đông.
Buổi tối đó cho tới khi về đến nhà, Hoài Chân cũng không nhớ trông Lương Gia Khải thế nào. Thật ra cũng không phải vấn đề gì to tát, vì cuộc hẹn này mà hôm đó ra ngoài cô cố ý tắm rửa gội đầu, bôi thêm nước hoa khô vào đuôi tóc, còn thay thay áo sơ mi cotton màu trắng bạc và váy sọc trắng đen. Váy sọc là món đồ yêu thích của cô, váy hơi xòe quá đầu gối, tuy phải đi đường chậm nhưng được cái để lộ đôi chân đẹp, trông trưởng thành hơn bình thường. Cô cảm thấy Lương Gia Khải cũng không để ý hôm nay cô đã mặc gì, chỉ nhớ cô là một cô gái ở phố người Hoa được giáo dục, từng đi học mà thôi.
Nhà họ Lương đã tạm thời chuẩn bị một hợp đồng cho thuê cửa hàng ở tầng một, để nhà họ Quý xin chính quyền thành phố lắp điện thoại mà dùng. Vì bọn họ đã hỏi thăm được, còn có mấy hộ kinh doanh trên phố người Hoa cũng nộp đơn xin, còn sớm hơn nhà họ một tháng. Cho nên mọi người đều tưởng, dù được duyệt thì chí ít cũng phải đợi mấy tháng sau mới tới lượt mình. Vậy mà không tới một tuần, tòa thị chính đã phê chuẩn đơn xin lắp máy điện thoại miễn phí cho tiệm giặt A Phúc, còn sớm hơn bất cứ hộ kinh doanh nào.