Kim Sơn Hồ Điệp

Chương 91 : Đỉnh Vàng (8)

Ngày đăng: 13:27 19/04/20


Ceasar lại ngẩng đầu nhìn con diều giấy kia.



Xanh biếc sặc sỡ, vừa ghê rợn lại xinh đẹp.



Hoài Chân lục lọi chìa khóa mở cửa, cũng ngẩng đầu lên nhìn theo tầm mắt anh, nói, “Tối hôm qua treo lên, em tưởng nhà đối diện không có ai… Anh có thấy đúng không?”



Vừa nói, cô vừa kéo mở cửa ra. Hoài Chân ngoái đầu lại, phát hiện không phải anh nhìn diều mà đang cúi đầu nhìn mình. Đứng ngược chiều ánh sáng, tuy không thấy rõ mặt, nhưng cô vẫn có thể mường tượng được vẻ mặt của anh.



Trong chớp mắt ấy, Ceasar đến gần, dùng cả cơ thể đẩy cô vào nhà.



Mắt cô hoa lên, lưng đập vào tường.



Hoài Chân dùng tay chống lên lồng ngực rộng rãi của anh, thấp giọng nhắc nhở: “Có lẽ bạn cùng phòng đang ở nhà đấy.”



Ceasar không nói gì, chỉ tới gần toan hôn cô.



Hoài Chân nghe thấy trên lầu có tiếng động, vội vã kháng cự, “Đừng mà…”



Ceasar cúi người hôn lên trán cô, coi như tha cho cô.



Hoài Chân nhân đó đá giày ra, chạy thoát khỏi ngực anh.



Ceasar bật cười đi theo.



Tối qua mọi người đều say khướt, mà sáng sớm còn phải đi học, thế nên bát đũa vụn thức ăn rơi vãi trên bàn trong phòng khách vẫn chưa được thu dọn, chai rỗng rơi đầy đất, trong phòng toàn mùi lẩu.



Cô vừa đi vừa cởi áo khoác treo lên sau cửa, khó khăn đi băng qua bàn ghế bừa bãi, đẩy cửa phòng tắm ra. Lần đầu tiên đưa anh về trọ mà lại để anh chứng kiến cảnh tượng như có gió lốc quét qua trọ, Hoài Chân vô cùng xấu hổ.



Phát giác anh đi đến, Hoài Chân bật đèn phòng tắm lên. Vì vấn đề cung cấp nhiệt nên nước nóng cứ lúc lạnh lúc nóng. Hoài Chân lấy xà bông thơm và dầu gội đầu của mình trong ngăn kéo ra đưa anh, nói nếu anh tắm nước lạnh quá thì cứ đợi một lúc, nhanh thì ba mươi giây, chậm thì năm phút.



Đúng lúc này Jessica đi xuống lầu. Cô ấy thấy phòng tắm sáng đèn thì thò đầu xuống nhìn, hỏi, “Waaizan, là cậu hả? Mình tưởng trưa nay cậu không về nhà.”



Bước lại gần hai bước, cô lập tức trông thấy một chàng trai cao lớn đứng đằng sau cô bạn Trung Quốc bé nhỏ này.




Nội dung cuộc nói chuyện trong nhà cũng là về cô và Ceasar. Trước lúc đó, Vân Hà và Trần Thiếu Công đã khen Ceasar không ngớt lời.



Cũng may nhờ có hai người họ, nên khi Hoài Chân nói tới chuyện Ceasar muốn đưa cô đến đại học Columbia tham gia hội nghị, chậm nhất là sáng mai lên đường thì La Văn cũng không ra sức phản đối.



Trần Thiếu Công nói, “Em hai nhà Quý đã làm phố người Hoa được nở mày nở mặt rồi, ngay đến bờ Đông xa xôi cũng nghe đến chuyện này. Không phải thế thì thím Lục cũng không gấp gáp giục cháu xin nghỉ về San Francisco xem mắt đâu. Kết quả vẫn là chậm một bước, cậu chàng đó may mắn lắm.”



Hoài Chân vô cùng cảm kích, mỉm cười với anh ta, nói Trần đại ca trẻ tuổi anh tuấn, lại cực kỳ tốt bụng tốt tính, quả thực quá khiêm tốn rồi.



Trần Thiếu Công lại nhắc đến những chuyện cần chú ý khi đi tàu hỏa đến bờ Đông, ví dụ như sa mạc Nevada khô nóng quanh năm; một vài sòng bạc mới được xây trong thành phố vào năm nay, có đủ hạng người ra vào, thế nên phải cẩn thận đấy. Với cây cầu bắc qua con sông gần St. Louis đã bị sập, muốn đến đó phải đi xe buýt đến điểm dừng tiếp theo.



Quan trọng nhất là, hầu như tất cả các toa tàu đều cách ly giữa người da trắng và người da màu. Nếu em muốn mua vé cùng một toa, có thể em cần nhờ nhà trọ người Hoa mua vé giùm.



Nói đến đây, Trần Thiếu Công bảo, “Người da trắng không hiểu được chuyện này, để anh ra ngoài nói chuyện với cậu ta, thuận tiện xem chú Quý nói chuyện với anh chàng da trắng này thế nào rồi.”



La Văn không ý kiến gì, chỉ nói đi dọn dẹp hành lý cho cô. Hoài Chân sợ La Văn lại giống lần trước, nhét nồi bát gáo chậu chuẩn bị đầy đủ cho cô, thế là cô vội kéo bà lại, nói đường đi cũng đến thành phố lớn, nếu thiếu gì thì mua trên đường cũng được. Song cuối cùng Hoài Chân không ép được, vẫn để bà nhét hơn một trăm đô la tiền lẻ vào trong ba lô, ngoài ra còn có thêm một túi trà hoa cúc nhỏ, thuốc khử trùng “Lesor” hộp màu vàng, thêm vài quả táo nải chuối cùng một miếng thịt xông khói khô.



Cuối cùng bà kéo Hoài Chân lại dặn dò, “Nhớ phải bảo vệ bản thân cho tốt, đừng để cậu ta ăn cả.”



Hoài Chân luôn miệng vâng dạ.



So với chuyện đó, Vân Hà lại nghĩ nhiều hơn La Văn. Trong lúc hai người họ nói chuyện, Vân Hà nói cô muốn ra ngoài mua ít đồ. Tới khi quay về, nhân khi La Văn không có ở đây, cô ấy kéo Hoài Chân đến xích đu, lấy một hộp bao cao su hiệu Crest được cô nhét sâu trong ba lô ra.



Sau đó thấp giọng nói với cô, “Chị còn cố ý đến phố tài chính mua đấy, không giống với thứ bao cao su rẻ tiền mua 75 cent ở máy bán tự động đâu… Tổng cộng hai mươi bao, chắc đủ dùng chứ?”



Hai chị em còn chưa nói nhiều mấy câu thì A Phúc và La Văn đã đi vào. Vẻ buồn rầu trên mặt đã vơi đi, cho thấy ông và Ceasar nói chuyện cũng không tệ lắm. Ông chỉ bảo Hoài Chân, “Nên dặn gì con thì dì Quý cũng dặn rồi. Cần cảnh cáo gì nó chú cũng cảnh cáo rồi. Con gái đi xa, có thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh đi cùng sẽ an toàn nhiều. Nhớ phải thường xuyên gọi điện về nhà báo bình an đấy.”



Nói rồi ông lại im lặng. Một nhà bốn miệng, ba người cùng nhìn ông đứng dưới mái hiên hút thuốc.



Hút một lúc lâu, ông lại ngẩng đầu chỉ trích, “Còn ngớ ra đấy làm gì? Trần thiếu và cậu nhóc kia đã đến nhà trọ Trung Hoa hỏi mua vé rồi. La Văn mau đến tiệm thịt mua mấy cân thịt đi, làm một bữa ngon vào. Không chừng ăn tối xong, hai đứa nó sẽ phải bắt tàu đi ngay đấy.”



La Văn cuống lên, đáp được được rồi chạy ra ngoài. Hoài Chân kéo tay Vân Hà, nói để con và chị đi mua đồ ăn, vẫn kịp giờ mà.