Kim Tiền Bang
Chương 16 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
CHƯƠNG 16
Từ Tú Lam trấn tới Cổ Vận sơn trang đại khái chỉ mất hai ngày đường, cho nên khi hai người tới nơi mới là sáng ngày chín tháng mười, khánh công yến đương nhiên buổi tối mới bắt đầu, cho nên cả hai trước tiên được an bài chỗ ở.
Bọn họ đương nhiên không có cơ hội nhìn thấy Cổ Vận sơn trang trang chủ, bởi vì đối với loại môn phái nhỏ trên giang hồ đâu đâu cũng có đếm không hết như bọn họ, mấy đại nhân vật như vậy căn bản không thèm chủ động gặp mặt. Kim Hàn đối với việc này thật vui mừng tự tại, còn Tiền Tiểu Phi lại rất không cao hứng.
“Ta còn nghĩ ít nhất còn có thể lập tức thấy trang chủ mà.”
“Ngươi tò mò vậy sao?” Kim Hàn nhíu màu, diện mạo mấy người đó hắn một chút cũng không muốn nhớ lại.
“Nha, ta thiếu chút nữa quên ngươi đã gặp bọn họ nha,” Tiền Tiểu Phi lấy lại tinh thần, “Nói mau, trang chủ này là dạng Tả Lãnh Thiền hay là loại Nhạc Bất Quần (cái này ai không biết thỉnh xem Tiếu ngạo giang hồ)?
Thực rõ ràng, Tiền Tiểu Phi đã vô thức đem mấy người này tự động phân loại, mà theo kiểu phân loại này thì hẳn tứ đại môn phái kia trong lòng Tiền Tiểu Phi để lại ấn tượng xấu hết mức rồi.
“Tuy nói hai loại người này không tốt lắm, nhưng ngươi so sánh cũng thực thỏa đáng…” Kim Hàn vừa nghĩ vừa cười ra tiếng, “nếu như quả thật phải nói thì, Cổ Bạch kia chính là hổn hợp của cả hai loại.”
Hỗn hơp của Tả Lãnh Thiền và Nhạc Bất Quần? Tiền Tiểu Phi vì tưởng tượng của mình mà rùng mình một cái, tiếp theo hắn lại nghĩ tới một vấn đề thực nghiêm trọng: “Không xong, tứ đại môn phái đều biết ngươi, ngươi xem buổi tối chúng ta phải làm sao a!
Không ngờ Kim Hàn lại không có chút gì lo lắng: “Xuân Phong Môn vốn ở một nơi bí mật, ta bốn năm cũng chưa từng đi lại trên giang hồ, liền ngay cả lúc Xuân Phong Môn bị tiêu diệt ta vẫn luôn ở sau màn chỉ huy, trừ bỏ lão giả hỏa ở Thích Thiên Tự ra, không có ai gặp qua ta.
“Có một người gặp cũng không an toàn a.” Tiền Tiểu Phi tiếp tục lảm nhảm.
Kim Hàn chắc chắn trả lời: “Yên tâm đi, lão gia hỏa kia sẽ không đến. Hắn tự xưng là cùng thế vô tranh, làm sao có thể đến tham dự khánh công yến!”
Sách, cùng thế vô tranh? Tiền Tiểu Phi trong lòng xem thường, nếu thực sự cùng thế vô tranh, nhất định không đời nào tự xưng là cái gì cùng thế vô tranh!
“Chả lẽ… Ngươi quan tâm ta?” Kim Hàn cười quỷ dị, ghé sát bên mặt Tiền Tiểu Phi.
Bất quá Kim Hàn làm cử chỉ này xem ra thật tuấn tú cũng thật tình tứ, nhưng không những không thể mê đảo Tiền Tiểu Phi, ngược lại còn khiến cho tên kia tiện tay đặt lên trán Kim Hàn.
Chỉ thấy Tiền Tiểu Phi nhíu mày, nói như thật: “Không phát sốt a…”
Tuy rằng Tiền Tiểu Phi cảm thấy thái độ xem diễn trò này quả là thiếu tôn trọng chủ nhân, nhưng vừa nghĩ tới chủ nhân kia là đầu sỏ trong vụ cho nổ Xuân Phong Môn, áy náy trong lòng hắn cũng mất tích luôn.
Bất quá hắn vẫn có chút tò mò với lời nói của Khổng Tiêu: “Ngươi làm sao biết buổi tối là cao trào?”
“Ha ham” Khổng Tiêu hướng Tiền Tiểu Phi cười lớn, “Tất cả người có liên quan tụ tập ở một chỗ, có thể nào không phấn khích sao?”
Người có liên quan… Trong đầu Tiền Tiểu Phi hiện ra hình ảnh của chiến tranh thế giới, sau đó đồng tình gật đầu: “Khẳng định phi thường phấn kích…”
“Nếu muốn giết thời gian, không bằng chúng ta chơi cờ đi.” Kim Hàn không biết lấy từ đâu ra một bàn cờ vây, đặt lên bàn mời Khổng Tiêu.
Khổng Tiêu có phần không kịp thích ứng với việc Kim Hàn thay đổi một trăm tám mươi độ, bất quá rất nhanh cũng chuẩn bị ứng chiến, nói: “Cũng là một phương pháp tốt.”
Đừng nói Khổng Tiêu bất ngờ, ngay cả Tiền Tiểu Phi cũng không ngờ tới. Kim Hàn cư nhiên chủ động mời người khác chơi cờ! Hắn vẫn nghĩ Kim Hàn là loại người ngươi không đụng ta ta cũng không nhìn ngươi chứ. Còn có, hắn tại sao biết Kim Hàn có thể chơi cờ vây, chẳng lẽ Hongkong thế kỷ hai mốt vẫn thịnh hành cờ vây sao?
Bất quá vấn đề của Tiền Tiểu Phi rất nhanh được giải đáp.
Chỉ thấy Kim Hàn bất động thanh sắc đem cờ vây đặt lên bàn, chính mình cũng ngồi xuống, nghiêm túc nói với Khổng Tiêu: “Chúng ta hôm nay chơi kiểu mới.”
“Cách chơi mới?” Khổng Tiêu hiển nhiên hứng thú với đề nghị này.
Kim Hàn nghe vậy gật gật đầu, sau đó bắt đầu giảng giải luật chơi.
Bên này Khổng Tiêu đang lắng nghe giải thích, cố gắng tiêu hóa, bên kia Tiền Tiểu Phi lại chỉ nghe một câu đã hiểu rõ cả. Hắn nhìn về phía Kim Hàn bằng ánh mắt không-tin-được, sau đó lại phát giác vẻ mặt nghiêm túc kia kỳ thực từng lỗ chân lông đều tản ra tính kế cùng đắc ý.
Người này sẽ không ác chỉnh Khổng Tiêu đi – dạy một cổ nhân chơi cờ ca rô?!
Phân loạn Cổ Vận
(Náo loạn Cổ Vận)