Kim Tiền Bang
Chương 18 :
Ngày đăng: 09:21 18/04/20
CHƯƠNG 18
Tiền Tiểu Phi cuối cùng vẫn ăn được cà, nhưng không được nhiều, chính xác chỉ được đúng một miếng. Khổng Tiêu nói đúng, đủ mọi loại người tề tụ một nơi, quả thật không chỉ “phấn khích” là có thể hình dung hết. Có lẽ như Ngự Hàn Phong chưởng môn Điền Ngật Thư đánh giá có lẽ chính xác hơn – hỗn loạn.
“Vì sao người của Tuyệt Hạc Phong có thể đến Thiên Ý Cốc chúng ta lại không được!”
Cùng với những lời này, hai nam tử xông vào, nam nhân phía trước khoảng hai mươi tuổi, một thân áo trắng, ngũ quan thanh tú không làm mất phần anh khí, thân hình tuấn dật, có chút vẻ tiên phong đạo cốt.
Nhưng mà, xưa nay trông mặt mà bắt hình dong chưa bao giờ là thói quen tốt, mà nam nhân này chính là một ví dụ xương máu. Chỉ thấy thân hình hắn phiêu dật bước vào đại đường xong liền thẳng hướng đi tới trước mặt nam tử Tuyệt Hạc Phong vừa nhập tọa, mở miệng nói:
“Bạch Lẫm Hạo, vương bát đản ngươi dám cư nhiên vụng trộm đi tới đây!”
Toàn trường ngất ~ Miếng cà thứ hai Tiền Tiểu Phi gắp từ đũa rơi xuống. Hắn bây giờ có cảm giác mình đang xem [Tây Du Ký] ở CCTV (truyền hình Trung Của đây mà), Đường Tăng bị yêu quái bắt xong, câu đầu tiên nói là “TMD yêu quái chết tiệt”. Ác hàn ~ lau lau mồ hôi ~
Tiền Tiểu Phi nhìn quanh toàn trường, không thấy rõ mặt của các lộ võ lâm nhân sĩ, nhưng vẫn có thể thấy ai cũng đầu đầy hắc tuyến. Quả nhiên một nam tử bề ngoài thoát tục như thế lại mở miệng nói ra mấy thứ ô uế này thật sự rất không đỡ nổi.
Người bị gọi là “Bạch Lẫm Hạo” nghe vậy chỉ cười nhạt, nhưng tuyệt đối mang tới cảm giác muốn giết người, lạnh nhạt nói: “Tuyệt Hạc Phong chúng ta muốn đi đâu, khi nào đến phiên loại tiểu môn tiểu phái như Thiên Ý Cốc các ngươi quản?”
“Tiểu môn tiểu phái? Ta phi!” Nam tử áo trắng cực độ bất mãn nhổ nước miếng, bây giờ toàn trường cũng không ai thiên chân đến mức chờ đợi hắn hành động phù hợp với bề ngoài, “Chúng ta địa thế thấp nhưng địa vị không thấp! Chúng ta mà là tiểu môn tiểu phái thì các ngươi ruồi bọ cũng không hơn! Cả ngày trốn trên núi tưởng mình là thế ngoại cao nhân? Thật cười chết người!”
“Lãnh Duệ, tiểu tử ngươi chán sống rồi phải không!” Bạch Lẫm Hạo tựa hồ ngồi không yên, xem ra Lãnh Duệ chửi trúng chỗ hiểm, chỉ thấy hắn đùng một cái đứng bật dậy, đề cao thanh âm, cũng chửi bậy luôn, “Con bà ngươi đúng là miệng chó không nhả ra ngà voi! Chính minh ở mặt dưới liền ghen tị bọn ta ở mặt trên!” (em là em thấy thằng nào hạ cũng muốn làm thượng anh ạ =)))
Ngất ~ Xem ra hai vị này đúng thật tám lạng nửa cân, còn tưởng vị Tuyệt Hạc Phong này có giáo dục hơn chút chứ.
“Ta ghen tị? Tiểu tử ngươi…” Tính cách Lãnh Duệ cùng tên họ hắn hoàn toàn tương phản, một thân hỏa bạo, tự nhiên không từ bỏ ý định, đang muốn mỉa mai đáp trả, lại bị nam nhân phía sau ngăn trở.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi, ngũ quan sâu sắc, y sam xanh đậm thoạt nhìn thành thục ổn trọng, chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày nhìn Lãnh Duệ, ý bảo y không cần tiếp tục đấu võ mồm vô ích với Bạch Lẫm Hạo.
“Trước mặt mọi người, chú ý ngôn hành của ngươi.” Thanh âm nam nhân thản nhiên, nhưng không mờ nhạt, tiếng nói lược hiển trầm thấp có khả năng thanh tĩnh nhân tâm.
Đây mới là thân sĩ a ~ Hào kiệt phiêu đãng các lộ tập trung ở đại đường đều có chung một ý nghĩ.
Lãnh Duệ tự nhiên không muốn đình chiến: “Nhưng hắn…”
Nam nhân tao nhã lắc đầu, nói: “Làm người phải khoan dung, ngươi phải thông cảm Tuyệt Hạc Phong cao xử bất thắng hàn, thật bi ai cùng thống khổ, cô tịch cùng bất đắc dĩ.”
“Phốc -“
“Sư phụ, người đã tốt hơn chút nào chưa?” Mục Viễn Chi quan tâm hỏi Điền Ngật Thư.
Điền Ngật Thư dừng nhu huyệt Thái Dương, nói: “Ân, tựa hồ tốt hơn… Khụ, khụ,…”
Lời còn chưa dứt, hắn liền kịch liệt ho khan, mà không chỉ có hắn, toàn bộ mọi người ở đại đường đều đồng loạt ho khan, bởi vì cả hội trường trong nháy mắt dày đặc khói trắng. Khói không biết từ đâu đến càng làm mọi chuyện thêm hỗn loạn.
Theo khói truyền ra là vô số tiếng kêu kinh hoàng.
“A, túi tiền của ta đâu -“
“Di, ngọc bội của ta -“
“Ai cầm bí tịch của ta -“
“A – Có tặc – “
Trong làn sương, Kim Hàn nghe vậy nhíu mày, tiểu tử kia không có khả năng nhanh tay nhanh chân như vậy, nếu không phải Tiền Tiểu Phi, vậy chỉ có thể là…
Sương mù tan dần, mọi người đều ngừng tay, vô luận là đánh nhau đánh bạc hay xem náo nhiệt, nhất trời toàn trường bao phủ im lặng chết chóc.
Ánh mắt mọi người đều tập trung tại tấm bình phong vừa nãy bị băng chùy phá, tuy rằng bây giờ nó đã rách nát không chịu nổi. Chỉ thấy trên bình phong có một tờ giấy rất bắt mắt, mặt trên có mấy dòng chữ cũng bắt mắt không kém:
Tiểu tặc dám can đảm chọc vào cô nãi nãi, hạn cho ngươi trong năm ngày đến rừng trúc phía tây sơn trang, cô nãi nãi kết thúc mọi chuyện với ngươi. Dám không tới, hậu quả tự chịu.
– Diệu Không Không.
Đầu tiên là Vô Ưu sơn trang, sau đó đến Tuyệt Hạc Phong, tiếp theo là Thiên Ý Cốc, lại tới đánh nhau tùm lum, cuối cùng là Diệu Không Không.
Từ từ nghĩ lại khánh công yến hôm nay, chưởng môn đáng thương của Ngự Hàn Phong cuối cùng không chịu đựng nổi.
“Sư phụ không được, mau về phòng nghỉ ngơi…” Mục Viễn Chi kêu lớn.
Điền Ngật Thư đáng thương hữu khí vô lực sửa lời đệ tử “không được” là chỉ người chết, không thể dùng trong trường hợp này…
Khánh công yến xưa nay chưa từng có, sau khi đạn khói của Diệu Không Không tan đi, võ lâm phân tranh xưa nay chưa từng có cũng lặng lẽ hạ màn.