Kim Tiền Bang

Chương 3 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20


CHƯƠNG 3



Phản ứng của hai người làm cho Tiền Tiểu Phi ý thức được cách biểu đạt của mình tựa hồ có vấn đề.



“Không phải, không phải! Ý ta là ta có một bản quyền phổ, các ngươi ai cần?”



Ngã lần hai ~



“Thứ ta nói thẳng,” Sa Ngữ cố nhịn cười, “Hai câu ngươi nói ta chẳng thấy có gì khác biệt.”



“Quên đi, ta nói lại từ đầu.” Tiền Tiểu Phi biết chắc chắn không thể nào nói ngắn gọn được rồi, vì thế đem sự tình kể hết từ đầu chí cuối.



Tiền Tiểu Phi chỉ lo nói, không hề chú ý tới hắn càng kể không khí lại càng ngưng trọng, đến khi hắn nói xong cả đại đường đã lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều thận trọng nhìn chằm chằm hắc y nam tử, rồi lại giả như không có việc gì. Tiền Tiểu Phi nhìn không thấu suy nghĩ của hắn, nhưng cũng tự cảm thấy không ổn.



“Đem quyền phổ cho ta xem.” Hắc y nam tử rốt cuộc mở miệng, nhưng lời nói ra lại làm Tiền Tiểu Phi nhíu mày.



“Không được, đây là người nọ trước khi chết phó thác cho ta, ta chỉ có thể đưa cho chủ nhân thực sự của nó thôi.”



“Vậy chủ nhân thực sự là ai?” Nam nhân ung dung nhìn Tiền Tiểu Phi.



“Ta không biết mới hỏi, ngươi là môn chủ, tra tìm một chút chẳng phải sẽ biết.”



“Tìm?” Nam nhân không nhịn nổi cười ha hả, “Ta dám cam đoan không ai thừa nhận.”



“Vì cái gì?” Tiền Tiểu Phi không hiểu. Người nọ quả thật là nói “Xuân Phong Môn” a, còn nói những hai lần.



“Bởi vì tư tàng bí tịch là phạm vào môn quy, cho nên nếu thừa nhận chỉ có một con đường chết.” Nam nhân nói đến chữ chết, giọng điệu vẫn thản nhiên như nói chuyện thời tiết, làm cho Tiền Tiểu Phi không rét mà run.



“Môn quy này… Có phải là hơi nghiêm khắc?” Tiền Tiểu Phi khẽ nuốt nước bọt, thận trọng nói ra suy nghĩ của mình, “Nói cho cùng cũng chỉ là một cái bí tịch thôi, nhiều lắm chỉ có thể cường thân kiện thể chút.”



“Ngươi xem rồi?” Hắc y nam tử nhướn mi.



“Không có! Tuyệt đối không có!” Tiền Tiểu Phi lập tức mạnh mẽ lắc đầu, lời nói dối gần như tự nhiên thốt ra. Cũng không phải hắn muốn nói dối, nhưng là không biết nếu nói đã xem sẽ gặp phải hậu quả gì nữa. Cứ coi như hắn không có cốt khí cũng được, dù sao hắn cũng không dám thừa nhận.



“Có phải hay không, cứ đưa bí tịch cho ta chẳng phải là được rồi sao.” Nam nhân không buông tha, “Đưa nó cho ta.”



Tiền Tiểu Phi sợ hãi, thực sợ hãi, phi thường sợ hãi, nhưng là, thật đáng buồn, ý thức tránh nhiệm vẫn bắt hắn kiên trì theo đuổi nguyên tắc.



“Kia, không phải là ta không thể cho người, mà là của người khác thì ngươi không nên lấy.”



Lời nói của Tiền Tiểu Phi làm cho hắc y nam tử cảm thấy thú vị, chỉ thấy hắn khẽ nhướn mắt, kiêu ngạo nhìn xuống dưới: “Ta là môn chủ, tất cả mọi thứ trong Xuân Phong Môn đều là của ta, huống chi là một quyển quyền phổ nho nhỏ?”



Cũng không đợi Tiền Tiểu Phi trả lời, nam nhân liền lệnh cho Sa Ngữ lục soát người Tiền Tiểu Phi, có thể thấy hắn cũng đã hết cả kiên nhẫn.



Nhìn Sa Ngữ tiến lên, Tiền Tiểu Phi kích động một trận.




“Uy, quần áo của ngươi không phải tất cả đều một kiểu dáng một màu sắc đi, tốt xấu gì cũng có kiểu nào mới chút chứ.”



Nam nhân tự động bỏ qua vấn đề thứ hai Tiền Tiểu Phi hỏi, chỉ thấy hứng thú với câu hỏi đầu tiên. Hắn nghiêng đầu đến gần tai Tiền Tiểu Phi, nói: “Nếu ta bước đi có tiếng động, đã sớm bị người khác giết chết không biết bao nhiêu lần rồi.”



Nam nhân thở ra, khí phả vào tai Tiền Tiểu Phi, cảm giác là lạ, nhưng thứ khiến hắn mao cốt tủng nhiên lại là nội dung lời nam nhân nói. Bước đi có tiếng động sẽ bị giết? Kia chính mình còn sống đến bây giờ hẳn là quá may mắn!



Nam nhấn đem phản ứng của Tiền Tiểu Phi đều thu hết vào đáy mắt: “Như thế nào, không tin?”



“Là ngươi cực đoan,” Tiền Tiểu Phi nhíu mày,”Thế giới không phải như thế.”



“Chính là như vậy!” Nam nhân bỗng nhiên trở nên kích động, ánh mắt thị huyết, “Trên đời chỉ có hai loại người, một loại là giết người, một loại là bị giết.”



Tiền Tiểu Phi bị vẻ mặt của nam nhân dọa tới, hắn không biết loại chuyện gì có thể làm cho nam nhân biến thành như vậy, nhưng vẫn là không thể đồng ý với lời nói của nam nhân: “Ta cho tới bây giờ chưa từng giết ai, hiện tại chẳng phải vẫn sống hảo hảo sao.”



“Cho tới bây giờ chưa giết ai?” Nam nhân nghe vậy bỗng nở nụ cười, “Thật sự là vậy sao?”



“Đương nhiên!” Điểm này thì Tiền Tiểu Phi tự tin, tuy rằng hắn là một tên móc túi, nhưng cũng không làm mấy chuyện thương thiên hại lý, càng không phải nói đến việc giết người.



Nhìn nam nhân tươi cười, cảm giác chán ghét lại dâng lên trong lòng Tiền Tiểu Phi: “Ngươi không thể đợi đến lúc muốn cười mới cười sao? Rõ ràng không phải thật lòng, lại còn muốn cố tình ra vẻ tươi cười, làm cho người ta nhìn vào thấy thật không thoải mái! Ta không tin làm thế ngươi lại thấy thoải mái đi!”



“Phải không?” Nam nhân không phát hỏa như dự kiến, mà ngừng cười, nói, “Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, để hồi báo ta nói cho người một việc…”



“Cái gì?” Tiền Tiểu Phi thực sự cảm thấy tò mò.



“Chủ nhân của quyền phổ tìm được rồi.”



“Thật sự?” Tiền Tiểu Phi cao hứng, rốt cuộc cũng hoàn thành nguyện vọng của người nọ rồi.



“Đừng quá cao hứng,” Nam nhân ngắt lời, “Chỉ sợ ngươi không còn có thể gặp hắn.”



“Vì cái gì?” Lời nói của nam nhân làm Tiền Tiểu Phi chợt có dự cảm không tốt.



Nam nhân không trả lời ngay.



Tiền Tiểu Phi thấy vẻ mặt của hắn chậm rãi vặn vẹo, sau đó bên tai truyền đến một thanh âm quỷ dị.



“Bởi vì ta đã giết hắn rồi.”



Đầu óc Tiền Tiểu Phi hoàng toàn trống rỗng, hắn không thể dùng từ nào để miêu tả cảm thụ của chính mình. Là hận chính mình, hay hận nam nhân trước mặt, hoặc có thể nào hận cả hai?



Hắn hoàn toàn rối loạn, trong mơ hồ còn thấy nam nhân tươi cười –



“Ngươi không giết người ta, người ta lại vì người mà chết. Ngươi còn dám nói chính mình chưa từng giết người sao?”