Kim Tiền Bang

Chương 33 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20
























CHƯƠNG 33



Đêm hôm đó, toàn bộ Cổ Vận tan tành mây khói, cũng có thể coi là một tai nạn đáng buồn, nhưng thứ mà Kim Tiền Bang của chúng ta phải đối mặt, chỉ sợ cũng không may mắn hơn là mấy.



“Tiểu, tiểu tử ngươi đúng là… tài năng trời sinh, hô… đường đường võ lâm đại phái, lại bị ngươi hủy như thế này…”



Chạy trối chết tới rừng trúc ngoài sơn trang, Kim Hàn rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng có thời gian mà ngồi cảm khái. Ở đây vẫn có thể nghe thấy tiếng nước chảy ào ạt, bất quá nơi này địa thế khá cao, xem như an toàn.



“Ta đâu có cố ý…” Tiền Tiểu Phi nghe vậy rất là ủy khuất.



Kim Hàn liếc mắt một cái, nếu Cổ Bạch tình nguyện hủy hoặc Tiền Tiểu Phi cố ý, ít nhất còn có tý giá trị, đằng này…



Ai…



Thở dài ai điếu cho số phận của Cổ Vận, đồng thời cũng tự cảm thương cho chính mình. Kỳ thực, nhờ có Tiền Tiểu Phi, Kim Hàn không còn cố chấp nhất định phải báo thù nữa – đêm mưa ấy chính là nỗi đau cả đời hắn; hơn nữa, ở cùng với một người như Tiền Tiểu Phi, ai còn rảnh rỗi mà nghĩ tới báo thù? Chạy vắt chân lên cổ tránh tai nạn còn chả kịp!



Tiền Tiểu Phi tự nhiên không hiểu tâm sự của Kim Hàn, chỗ lợi hại của hắn chính là luôn quên béng mất tai họa mới gây ra, sau đó dùng nhiệt tình sục sôi cùng thể lực sung mãn để đâm đầu vào rắc rối khác. Cho nên lúc này, hắn đã sớm vứt chuyện Cổ Vận đi tận đâu đâu, chỉ lo lắng đến cuộc sống sau này của mình.



“Cổ Vận không còn, chúng ta phải làm sao?”



Kim Hàn nghe vậy tức giận nói: “Ngươi coi sơn trang của người ta là tiệm ăn miễn phí a! Chúng ta vốn không thể ở đó ăn cả đời, hiện nay vừa lúc có thể đi, vậy thì đi nơi khác thôi.”



Nói là nói vậy, nhưng hắn cũng không rõ, mang Tiền Tiểu Phi đi lưu lạc giang hồ sẽ xảy ra những tai họa gì. Giang hồ lớn vậy chắc không thể hủy trong tay người này đi. Nghĩ tới đây, Kim Hàn theo bản năng liếc nhìn Tiền Tiểu Phi, không khỏi rùng mình một cái.



Đáng sợ chính là, Tiền Tiểu Phi xem ra rất là thích ý kiến này: “Đi? Nghe cũng hay.”



“Ha, ha.” Kim Hàn chỉ có thể cười gượng.



Một trận gió thổi qua, tiếng sàn sạt quen thuộc vang lên.



“Tiếng gió này… sao quen vậy?” Một lúc sau, Kim Hàn mới nhận ra vấn đề. Hắn nhìn quanh bốn phía, trong lòng bỗng nổi lên một dự cảm bất lành.



“Quen thuộc?” Tiền Tiểu Phi nhất thời không hiểu.



…Xem ra có người còn chậm hiểu hơn.


Diệu Không Không cau này, chưa kịp hiểu Tiền Tiểu Phi muốn làm gì, bất quá lúc Tiền Tiểu Phi lôi đồ từ gói đồ ra triển lãm từng cái một trước mặt, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ.



“Nhạ,” Tiền Tiểu Phi hua hua trước mặt Diệu Không Không, nói, “Đây là Ngự Hàn Quyết, đây là Thiên Ý Chỉ, ngươi trăm ngàn đừng tỷ thí bằng hai cái này nga!”



Ngu ngốc! Kim Hàn đứng bên cạnh nhu nhu huyệt Thái Dương, hành động của Tiền Tiểu Phi ai thấy cũng nghĩ là đang khiêu khích, giống như đang nói là: Hai thứ này ta cũng lấy được trước ngươi nha.



Quả nhiên, sắc mặt Diệu Không Không trầm xuống, nàng đứng một lúc lâu, sau đó buồn bã nói: “Ngươi tại sao lại như vậy…”



“Ân?” Thanh âm quá nhỏ, Tiền Tiểu Phi nhất thời không nghe rõ, kết quả tới khi hắn lại gần, Diệu Không Không đã sắp khóc.



Một giọt nước mắt tụ lại trong hộc mắt nàng, sau đó rơi xuống, lại càng ngày càng nhiều.



“Ngươi vô lại…” Nữ hài lên án. Dù sao cũng là một đứa nhỏ, làm sao liên tục chịu được mấy hành động không giống ai của Tiền Tiểu Phi.



Đây là lần đầu Tiền Tiểu Phi nhìn thấy một nữ hài khóc, lại là mình làm nàng khóc, suy nghĩ rối cả lên. Chính là rối mấy hắn vẫn không có hiểu nổi, mình có làm gì đâu, sao Diệu Không Không lại khóc?



Lùi, lùi, lại lùi. Tiền Tiểu Phi tay chân luống cuống lùi tới cạnh Kim Hàn, sắc mặt nam nhân cũng đang vô cùng kỳ quái.



“Nàng khóc.” Tiền Tiểu Phi rụt rè nói, vừa là nói với Kim Hàn, vừa là nói với chính mình.



“Ta thấy.”



“Làm sao bây giờ?”



“Ai gây họa người đó giải quyết.”



“Nhưng ta không biết làm gì, ngươi giúp ta được không?”



“Ta biết phải làm gì đã không đứng đây.”



“Uy…”



“Gì?”



“Ta cũng muốn khóc…”



“…”