Kim Tiền Bang

Chương 48 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20


CHƯƠNG 48



“Sách, càng ngày càng phiền toái nha.”



Nhìn nhìn thi thể nam nhân, Trịnh Ngân Tử thốt lên, bất giác nhíu mày. Mọi chuyện đã vượt xa ngoài dự kiến của hắn.



“Ngươi không phải thích nhất loại bí văn giật gân này sao?” Tiền Tiểu Phi bực mình nói.



“Nhưng mà ta không muốn thành nhân vật chính a!” Trịnh Ngân Tử hiển nhiên biết rõ nỗi bi ai của “kẻ tình nghi số một”, “Tọa sơn quan hổ đấu với tự nhảy vào vũng bùn là hoàn toàn khác nhau nha.”



“Bây giờ phải làm sao?” Kim Hàn bình tĩnh nói. Dù sao bây giờ việc quan trọng nhất là tìm các giải quyết vấn đề.



Không đợi hai người còn lại trả lời, ngoài cửa truyền tới một tiếng quát lớn.



“Các ngươi là ai!”



Thanh âm bất chợt vang lên, ba người Kim Tiền Trịnh đồng loạt giật mình, xoay người quay lại.



Thanh sam trường kiếm, đạm dật nho nhã – Người tới chính là Mục Viễn Chi.



Nam nhân nhìn thấy một loạt gương mặt quen thuộc, cũng thả lỏng xuống.



“Các ngươi…”



“Nói rõ trước nha, người không phải bọn ta giết!” Mục Viễn Chi chưa kịp dứt câu, Tiền Tiểu Phi đã nhanh nhảu ngắt lời.



Không ngờ Mục Viễn Chi không những không giận, còn cười nhạt: “Vừa gặp mặt, câu đầu tiên Tiền huynh nói lại là câu này, quả thật khiến ta không biết trả lời sao.”



Kim Hàn nghi hoặc nhìn phản ứng của nam nhân, có tên nào sư phụ vừa chết lại có thể thích ý trò chuyện vui vẻ như thế này không?



Tiền Tiểu Phi cũng kỳ quái: “Ngươi tin bọn ta?”



Mục Viễn Chi không trả lời, quay đầu về phía Trịnh Ngân Tử: “Trịnh đại hiệp, tại hạ có lễ.”



Quen nhau? Kim Tiền hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là nghi hoặc. Mà thứ khiến cho bọn họ không thể hiểu nổi hơn nữa là Trịnh Ngân Tử lại còn được kêu là ‘đại hiệp’?! Tên kia làm sao xứng với cách xưng hô này a!



Càng ngoài dự kiến chính là, Trịnh Ngân Tử cư nhiên cũng bắt đầu giả làm đại hiệp thật.



“Mục huynh không cần đa lễ như vậy, tại hạ khi đó vốn chỉ là nhấc tay chi lao. Người trong giang hồ, khắp nơi đều là bằng hữu thôi.”



Gì! Hắn nghĩ hắn là đại hiệp thật a!



Xem ra Mục Viễn Chi không phải không thấy phản ứng của hai người, vội vàng mở miệng nói: “Trịnh đại hiệp từng có ân cứu mạng với ta, tại hạ đến giờ vẫn chưa có gì hồi báo.”



Ân cứu mạng? Bốn đạo hàn quang sắc bén bắn về phía Trịnh Ngân Tử, mang một thâm ý không khó lĩnh hội – vậy vì sao toàn gây tai nạn cho chúng ta a!



Không nhìn mấy “ánh mắt giết người” kia, Trịnh Ngân Tử chỉnh lại y phục, mở miệng: “Xem bộ dáng Mục huynh, hẳn đã biết chân tướng sự việc rồi?”



“Đúng vậy.” Mục Viễn Chi nói, “Đêm nay ta bồi Niệm Tuyết tới đón phụ thân nàng, vì thế liền tiện đường tìm Điền Ngật Thư hỏi rõ một việc, liền gặp Điền Ngật Thư nằm trên mặt đất, trong phòng còn có một hắc y nhân đang tìm kiếm gì đó.”



“Hắc y nhân?” Trịnh Ngân Tử nhíu mày.



“Đúng, vóc dáng không cao, nhưng võ công tốt lắm. Vừa phát hiện ra ta, hắn liền lao ra ngoài cửa sổ…”
Mặc dù không đành lòng, Tiền Tiểu Phi vẫn lắc đầu.



Nam nhân cũng không nhiều lời, xoay người nhìn xuống đài, cao giọng nói: “Từ nay về sau, người này là chủ nhân Ngự Hàn!”



Tuy rằng nam nhân cố ý che giấu, nhưng Tiền Tiểu Phi vẫn có thể nghe được thanh âm hắn có chút run rẩy. Nhớ rõ đêm qua y từng hỏi qua Mục Viễn Chi vì sao không trực tiếp ra mặt mà dùng thư thay thế, hiện tại nhớ lại, chỉ sợ cũng là không chịu nổi cảnh ly biệt này đi.



Huynh đệ, cũng giống như tay chân.



Nam nhân vừa dứt lời, Ngự Hàn đệ tử đều chỉnh tề quỳ xuống.



“Kiến quá phong chủ -“



Triệu Ngọc Phong nói một câu, tình cảnh hoàn toàn thay đổi, Tiền Tiểu Phi bội phục, mà cũng không dám chậm trễ, vội vàng giơ ‘Ngự Hàn chí quyết’ lên, cao giọng nói: “Từ hôm nay, Ngự Hàn quy về Kim Tiền, chính thức đổi tên Kim Tiền Phong!”



“Cẩn tuân thủ dụ -” Thanh âm chỉnh tề, không lẫn một tạp âm.



“Triệu Ngọc Phong tiếp lệnh!”



“Có đệ tử!”



“Từ nay về sau ngươi chủ sự Kim Tiền Phong, nếu không có lệnh của tổng banh, cuộc sống cứ tiếp tục bình thường.”



Triệu Ngọc Phong tiếp nhận “Ngự Hàn quyết” của Mục Viễn Chi, hết thảy bụi trần đều lắng đọng.



Sau đó, dưới đài lại ồn ào lên.



“Kim Tiền Phong, cũng hay…”



“Di? Đó không phải bang phái mới nổi sao!”



“Đúng đúng, là Kim Tiền Bang gây đủ loại sóng gió trên giang hồ, trước đây chúng ta còn muốn liên thủ nha!”



“Vậy bọn ta chẳng phải càng thêm lợi hại sao?”



“Ha ha, sau này ra ngoài càng uy phong!”



“Triệu sư huynh là chủ sự, nhất định cuộc sống tốt hơn trước đây nhiều!”



“Lão gia hỏa kia thăng rồi!”



“Chỉ tiếc không gặp đại sư huynh…”



“…”



Mấy câu tán gẫu liên tục truyền vào trong tai Tiền Tiểu Phi, khiến hắn câm nín luôn. Quả thật năng lực thích ứng với hoàn cảnh của đệ tử Ngự Hàn thật đáng sợ.



Có được những người này, đối với Kim Tiền Bang mà nói, cũng không phải là chuyện xấu!



Gió thổi. Khóe miệng Tiền Tiểu Phi khẽ cong lên.



Mồng chính tháng giêng, chưởng môn Ngự Hàn Phong Điền Ngật Thư tự sát, bang chủ Kim Tiền Bang Tiền Tiểu Phi tiếp nhận chức vị chưởng môn, đổi tên là “Kim Tiền Phong”, nhập vào Kim Tiền Bang. Đến đây, một trong tứ đại môn phái – Ngự Hàn, không còn tồn tại.