Kim Tiền Bang

Chương 6 :

Ngày đăng: 09:21 18/04/20


CHƯƠNG 6



Tiền Tiểu Phi đến tận sáng hôm sau vẫn còn phấn khích. Hắn dùng nguyên đêm để thu dọn phòng, cụ thể là dùng màn đem tất cả mọi thứ [mà hắn nghĩ] đáng giá thu vào, gói lại, buộc chặt.



Thấy thì phải lấy mới là bản sắc móc túi, hắn không thể làm sai lời dạy bảo của lão đại được.



Thu thập tốt mọi thứ xong, mặt trời đã nhô lên ở phía đông, Tiền Tiểu Phi ôm cả bụng mong đợi cùng một bọc đồ to oành ngồi ở ghế đá trước cửa phòng chờ nam nhân thực hiện lời hứa.



Một giờ sau…



Tiền Tiểu Phi đặt bọc đồ xuống – Con người không thể quá tham lam, nếu không cuộc sống sẽ rất nặng nề.



Hai giờ sau…



Tiều Tiểu Phi trở về phòng, lấy chăn bông cuốn quanh người – gió lạnh buổi sáng từng đợt từng đợt thổi tới, kiên trì lâu như vậy đã là rất lợi hại rồi.



Ba giờ sau…



Tiền Tiểu Phi đứng lên – phần thân thể tiếp xúc với ghế đá đã toàn toàn mất cảm giác.



Bốn giờ sau…



Tiền Tiểu Phi quay trở lại phòng, trèo lên giường – vẫn là trong phòng ấm áp.



Năm giờ sau…



Tiền Tiểu Phi bò ra ngoài, rồi ngay lập tức quay về nằm tiếp – bọc đồ để quên ở ngoài đã được đem vào.



Sáu giờ sau…


Tiền Tiểu Phi dùng nụ cười phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới xuất hiện, đối mặt với tên cầm đầu, nói: “Người bước vào… chính là chư vị đại ca a.”



“Thì ra là thế.” Nam nhân đã hiểu, cuối cùng cũng đã hiểu. Hắn nhìn bọc đồ, rồi lại nhìn Tiền Tiểu Phi, hoàn toàn tin tưởng.



“Ngươi không phải người ở đây, vậy ân oán của chúng ta với ngươi cũng không có can hệ gì.” Tên cầm đầu vừa nói vừa hạ đao xuống, sau đó nhìn chằm chằm vào mấy thứ đồ kia.



Tiền Tiểu Phi lập tức hiểu được ý tứ của nam nhân, vội vàng cười nói: “Hôm nay nhận thức coi như là duyên phận, các vị đại ca thích cái gì cứ lấy, coi như chúng ta kết làm bằng hữu!”



Ba người nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, ngồi xổm xuống bắt đầu chọn đồ, vừa chọn vừa ríu ra ríu rít thảo luận xem đồ của ai đáng giá hơn.



Tiền Tiểu Phi cũng ngồi xuống, hiện tại hắn có cả một bụng nghi vấn cần mấy người này giải đáp.



Thừa dịp nam nhân dừng lựa đồ, Tiền Tiểu Phi sáp vào: “Ta nói các vị đại ca, các ngươi hôm nay tới đây làm gì a?” Xuân Phong Môn thế nào có thể để các ngươi tùy tiện ra vào được? Câu này hắn không hỏi ra tiếng.



“Ngươi còn không biết a!” Nam nhân hiển nhiên tâm tình tốt, cho nên nói cũng là thao thao bất tuyệt, “Hôm nay tứ đại môn phái vây đánh Xuân Phong Môn, mà cái Xuân Phong Môn này thật đúng là khó tìm, nếu không có nội ứng chỉ sự tứ đại môn phái vào cũng còn không nổi đâu. Bất quá nghe nói môn chủ nơi này đã bị Tích Thiện trụ trì đánh trọng thương, Xuân Phong Môn còn không náo loạn như rắn mất đầu? Cho nên ngươi xem, bình thường Xuân Phong Môn kiêu ngạo như vậy, đến bây giờ không phải liền trốn trốn chạy chạy sao! Hắc hắc, cho nên mấy tiểu bang phái chúng ta liền thừa dịp loạn vào chia phần…”



Tên cầm đầu còn nói tiếp, bất quá Tiền Tiểu Phi cũng chẳng muốn nghe, hắn không biết Xuân Phong Môn xấu xa như thế nào, nhưng hắn cảm giác như đang ở trong [Ỷ thiên Đồ long ký] phần “Lục đại môn phái vây đánh Quang Minh Đỉnh”, bình thường giả vờ chính nghĩa, cái gọi là danh môn đại phái chẳng qua là ỷ nhiều đánh ít. Không nghĩ tiểu thuyết của Kim Dung tiên sinh thế mà lại là chuyện có thật, đột nhiên Tiền Tiểu Phi bắt đầu hoài nghi Kim Dung có phải hay không cũng xuyên việt quá không, nếu không tại sao lại viết giống thực như vậy! Hắn mỗi lần đọc đều thấy Trương Vô Kỵ xuất hiện thật quá hay, chỉ có điều hắn không nên chịu của mỗi chưởng môn ba chiêu, mà nên cho mỗi đứa một quyền mới phải! Dù sao nếu Tiền Tiểu Phi có ở đó, hắn nhất định sẽ đánh, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là hắn có võ công như Trương Vô Kỵ.



Ba người kia thu hoạch xong rất nhahn liền ly khai, lúc rời đi còn dặn Tiền Tiểu Phi cũng nhanh chóng đi đi. Tiền Tiểu Phi nhìn cái màn [chỉ còn lại mỗi cái màn bọc đồ], tiếc không để đâu hết. Ai, tự làm tự chịu a.



Hắn cũng định đi, Xuân Phong Môn bị diệt, cũng không ai giam lỏng hắn nữa, cái nam nhân kia [chính là môn chủ] mặc kệ hắn đã chết hay bị thương cũng không can hệ gì đến mình. Người ta sống có mệnh cả, Tiền Tiểu Phi cảm thấy chính mình như đang ở trong một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, tuy là có chút cảm khái, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt rời đi.



Tiền Tiểu Phi chỉnh lại quần áo, bắt đầu cất bước.



Ai ngờ mới vừa ra tới cửa, dưới chân không biết bị cái gì giữ lại! Tiền Tiểu Phi đang muốn mở miệng mắng, lại bị tình cảnh trước mặt hách trụ, giữ chân mình không phải ai khác, chính là người mà tên cầm đầu kia nói đã bị trọng thương – Xuân Phong Môn môn chủ! Mà hắn bây giờ sắc mặt xanh xao, khóe miệng còn dính huyết, bộ dáng thật sự rất dọa người.



Tiền Tiểu Phi phát hiện mình sai lầm rất nghiêm trọng, chính là độc giả thì có thể trơ mắt lạnh nhạt, mà hắn thì không thể.



Bởi vì hắn đã là một phần của cuốn tiểu thuyết rồi.