Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 32 : Thắng cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Không có bại thì cũng không thể thắng.



Tất cả thắng lợi đều được dựng nên từ vô số thất bại, bao gồm cả thất bại của mình và người khác.



Thất bại và thành công không phải đối lập, mà là tồn tại song song. Thảm bại lần này có thể đổi lấy thành công lần sau.



Chỉ cần ngươi không cho rằng thất bại, vậy thì cũng không thất bại.



Thái độ đối với thất bại và cách nhìn đối với thành công, đó mới là thất bại và thành công thật sự. Chẳng hạn như Khuất Nguyên, lý tưởng mà y theo đuổi hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng hi sinh, nhưng y đã để lại

những vần thơ và tình cảm bất hủ, như vậy cũng xem như thắng lợi. Hay

như Tư Mã Thiên, y bênh vực lẽ phải, vì vậy đã rước lấy sự nhục nhã,

điều này đã thúc đẩy y cố gắng viết sách, cuối cùng viết nên bộ "Sử Ký", lưu danh sử sách, chính thái độ đối với thất bại đã giúp y thành công.

Ngược lại giống như Ngô Vương Phù Sai, kết quả chinh chiến thành công đã khiến cho y lơ là, cuối cùng bị Câu Tiễn của nước Việt đánh bại, đây là thất bại do thành công mang đến. Hoặc giống như Tùy Dương Đế, y đoạt

được quyền hành, giành được thiên hạ, đối với y đó là thành công chưa

từng có, nhưng y lại khiến cho bản thân trở thành một bạo quân vô đạo,

thiên hạ mấy đời đều xem thường và căm hận, đó cũng là thất bại hoàn

toàn.



Triệu Họa Tứ chiến thắng Thái Thủy Trạch, nhưng lại đổi lấy sự thảm bại phải trả giá bằng sinh mạng.



Bởi vì hai cước kia của Triệu Họa Tứ đã khiến cho Trương Thán và Vô Mộng Nữ vốn "không phân chia" đã "tách ra".



Trương Thán nhanh chóng lao đến nơi Thái Thủy Trạch ngã xuống.



Mặt mũi của Thái Thủy Trạch đã không thành hình người, nhưng hắn vẫn còn cầm cự được.



Trương Thán nhất thời không biết nói gì, cũng không biết phải nói thế nào cho tốt.



Đối với một người lương thiện và chính trực, nói dối với cao thủ hoặc người bình thường cũng không phải là việc khó, nhưng lừa gạt người bị thương lại là một chuyện ác độc, kể cả nói với y những điều như

"ngươi rất tốt, ngươi nhất định sẽ không có chuyện gì, ngươi chắc chắn

sẽ thành công".



Trương Thán đang muốn nói chuyện, Thái Thủy Trạch đã cướp lời:



- Cẩn thận cô ta!



Vô Mộng Nữ đang ở sau lưng Trương Thán.



Thái Thủy Trạch nhắc nhở như vậy là vì thấy được ánh mắt của Vô Mộng Nữ.



Đó là ánh mắt ác độc, nhưng luôn luôn có một vẻ quyến rũ.



Đó là ánh mắt giận dữ, nhưng loáng thoáng có một sự oán hận.



Thái Thủy Trạch có thể nhìn ra điểm này, hiển nhiên thương thế cũng không nghiêm trọng như bề ngoài.



Trương Thán vui mừng vì điều này.



Nhưng hắn không muốn sơ suất giống như lúc Thái Thủy Trạch bị Triệu Họa Tứ ám toán, cho nên lập tức quay đầu.



Trước khi quay đầu, khi quay đầu và sau khi quay đầu, hắn đã

chuẩn bị mười bảy mười tám loại phương pháp để đối phó với đối phương

tập kích.



Nhưng trong nháy mắt khi hắn quay đầu lại, Vô Mộng Nữ đã bỏ đi ý định tập kích.



Nàng vốn hận hắn.



Nàng là một người ưa thích sạch sẽ, ngay cả nước giếng mà nam

nhân từng dùng nàng cũng không muốn dùng để rửa ráy. Huống hồ nam nhân

này còn cùng nàng tiếp xúc thân thể.



Nàng vốn muốn giết hắn, nhưng không biết vì sao nàng lại bị lý do của mình "thuyết phục".



Nàng đã bị thương, còn đối phương có đến hai người, cho dù một người đã bị thương nặng.



Nàng không nắm chắc, một khi không nắm chắc tám phần trở lên thì nàng sẽ không ra tay.



Cho nên lúc Trương Thán nhìn nàng, ánh mắt của nàng đã khôi phục bình thường, mang theo vẻ ôn nhu quyến rũ, dùng tay lau đi vết máu bên

khóe miệng.



Lúc Trương Thán nhìn nàng, thần sắc cũng có vẻ khác thường.



Hắn tinh thông "Cầm Nã thủ", "Phản Phản thần công" cũng rất kỳ

lạ, nhưng cùng người đối địch tiếp xúc thân mật, công lực huyết mạch của hai người lại đạt đến mức độ "nước sữa hoà nhau, quấn quýt không rời"

như vậy, cũng là chuyện hiếm khi xảy ra.



Một phần nguyên nhân là vì công lực mà Vô Mộng Nữ tu luyện cũng

rất kỳ dị (mặc dù hắn vẫn không biết nàng là đệ tử của Cửu U Thần Quân ở Thường sơn).



Hơn nữa, đặc tính và linh cơ của hai người tương tự với nhau, cũng chiếm một phần nguyên nhân rất lớn.



Ngày thường hắn miệng mồm lanh lợi, thực ra đối với phái nữ cũng đã sớm ái mộ, tưởng tượng xa vời, nhưng bởi vì hoàn toàn không có kinh

nghiệm về mặt này, cho nên chỉ biết xấu hổ lúng túng, không biết "ra

tay" từ đâu cho tốt.



Vừa rồi "dây dưa" một trận, quả là "quấn quýt không rời", khiến

cho mặt hồ trong lòng Trương Thán cũng nổi lên một chút sóng gợn.



Không chỉ sóng gợn, mà là sóng cả.



- Ngươi muốn làm gì?



Hỏi như vậy rõ ràng là vô lễ, giống như một người lỡ tay làm bể

cái chén, đang hi vọng có người nào đó đốt một phong pháo kêu vang để

che dấu đi.



Vô Mộng Nữ lại bình tĩnh hơn hắn.



- Không làm gì cả. Ta có thể làm gì chứ? Ngươi sợ ta làm gì à?



Nàng thản nhiên cười một tiếng, sau đó dứt khoát ngồi xuống trên mảnh vỡ của tượng La Hán.



Nàng trúng phải một cước kia cũng không nhẹ, vì vậy lập tức nuốt vào hai viên thuốc.



Bất kể xảy ra chuyện gì, trước tiên phải khôi phục thể lực, ít nhất phải áp chế cơn đau rồi hãy nói.



Một phen vướng mắc vừa rồi tuy đã được tháo gỡ, nhưng vẫn còn

một phần nhỏ công lực không biết tiêu tán nơi nào, mà nàng cũng hấp thu

một phần nhỏ công lực của nam tử kia.



Phải tiêu hóa và vận dụng công lực cổ quái này cho thật tốt.



Không ngờ lại nghe một người niệm kinh, cảm thán nói:



- A Di Đà Phật, ta đúng là sợ mấy chuyện này của đám người võ lâm các ngươi!



Chợt thấy một hòa thượng mặc cà sa màu vàng, lưng đeo giới đao,

trên trán có mười hai chấm, râu bạc mày trắng, xương gò má cao như đại

bàng lướt vào đại điện, sau đó liếc nhìn tượng thần bị bể, lại nhìn sang La Hán vỡ tan, trong mắt bi thương càng sâu, giận dữ càng lớn.



Trương Thán kinh hãi, không ngờ lại xuất hiện một hòa thượng.



Hắn vốn tưởng rằng giết chết Tư Đồ Tàn, Tư Mã Phế và Triệu Họa

Tứ, đại sự đã xong, nếu như viện binh của đối phương không đến, vậy thì

chủ lực nhất định đang ở Hàm hồ. Hắn đang muốn phát ra ám hiệu, thông

báo cho đám người Thiên Y Cư Sĩ quay lại nơi này, không cần phải đụng độ đối phương.



Nhưng lại xuất hiện một vị hòa thượng như vậy.



Nếu không phải là bạn, e rằng là địch.



Chợt nghe hòa thượng kia chắp tay trước ngực nói:



- Lão nạp là người chủ trì Lão Lâm tự nơi này, pháp hiệu là Lão

Lâm. Lão nạp rất không hiểu, vì sao tranh đấu của đám người giang hồ các ngươi, lại luôn thích làm hư hại chùa chiền, đạo quán, ni am. Phá hủy

đạo trường, quấy rầy thanh tịnh như thế có lợi ích gì? Các ngươi sao

toàn phải đốt chùa thiêu miếu, phá hoại công đức như vậy?



Nói rất hay, khiến cho Trương Thán nhất thời không trả lời được.



- Bởi vì người võ lâm chúng ta không có nơi chốn cộng đồng và

công nhận. Mỗi người đều có môn phái và bang hội khác nhau, cũng chưa

chắc đã suy nghĩ như nhau. Hơn nữa, phần lớn người trong chúng ta đều

không thể thấy ánh sáng, thấy ánh sáng thì sẽ chết. Cho nên triều đình,

miếu đường và nha môn đều không có phần của chúng ta, lôi đài cũng không phải ai cũng lập được. Vì vậy chúng ta thường phải nương nhờ tại phố
Lúc này Lão Lâm đại sư mới vuốt râu cười nói:



- Nếu như hắn cũng đoán được điểm này, ngươi nói xem hắn sẽ làm gì?



Lần này Trương Thán tiếp lời rất nhanh:



- Hắn chỉ cần toàn lực tấn công một đường, nhất định sẽ dẫn cư sĩ tới.



Lúc này Lão Lâm mới hài lòng.



Trương Thán hỏi ngược lại:



- Nếu như Nguyên Thập Tam Hạn đã tới Điềm sơn, vậy thì chúng ta đã giết ba người, tại sao hắn còn không hiện thân?



Lão Lâm nói:



- Người làm chuyện lớn phải biết nhẫn nhịn, một thợ săn giỏi

phải biết chờ đợi. Thiên Y Cư Sĩ còn không xuất hiện, Nguyên Thập Tam

Hạn đương nhiên sẽ không mạo hiểm rút dây động rừng.



Trương Thán hỏi tiếp:



- Nhưng vừa rồi chúng ta gặp nguy hiểm, nếu như đám người Thiên Y Cư Sĩ đã đến, tại sao bọn họ không ra tay?



Lão Lâm nói:



- Bọn họ đã đến, nhưng trợ thủ của y đang chiến đấu tại Động

Phòng sơn và Điền Phòng sơn. Còn về phần y cũng đã tới, nhưng lại không

thể động đậy, lực bất tòng tâm.



Trương Thán cả giận nói:



- Lão nói bậy, nếu như cư sĩ đã đến, không thể nào lại không ra tay giúp!



Lão Lâm nói:



- Bởi vì y đã bị khống chế, không giúp được ngươi, cũng không giúp được mình.



Trương Thán biến sắc:



- Ngài bị khống chế? Là ai làm?



Thần sắc Lão Lâm vẫn không đổi:



- Đương nhiên là ta.



Trương Thán càng giận:



- Lão làm sao khống chế được cư sĩ!



Lão Lâm mặt không đổi sắc:



- Lão nạp đương nhiên khống chế được y, bởi vì lão nạp là bằng hữu của y.



Y lại mặt không đỏ, hơi không rối, mắt không nháy:



- Hơn nữa còn là bạn cũ. Con người Hứa Tiếu Nhất luôn luôn không đề phòng bằng hữu.



Trương Thán giận tím mặt:



- Lão đã làm gì ngài?



Lão Lâm nói:



- Không có gì, chỉ khống chế y mà thôi.



Trương Thán quát lên:



- Tại sao lão làm như vậy?



Lão Lâm nói:



- Ta chỉ là muốn tốt cho y. Nếu như y không xuất hiện, không ra

tay thì Nguyên Thập Tam Hạn sẽ không bắt được, y có thể bình yên vô sự.

Bạn thân của lão nạp không nhiều lắm, đến cái tuổi này của lão nạp, chết một người là ít đi một người. Lão nạp khống chế y là để giúp y. Y muốn

giúp mình, biện pháp tốt nhất chính là không ra tay. Lão nạp giúp y giữ

được một mạng, giành lấy thắng lợi.



Trương Thán lập tức sinh nghi:



- Nếu lão muốn bảo vệ Thiên Y Cư Sĩ, lúc này nói ra như vậy chẳng phải là lộ hết cơ mật rồi sao?



Lão Lâm lại cười hì hì nói:



- Vừa rồi có liên quan, nhưng bây giờ không còn liên quan nữa.



Trương Thán hỏi:



- Tại sao?



- Bởi vì vừa rồi Nguyên Thập Tam Hạn còn mai phục ở bên ngoài, nhưng khi lão nạp vào chùa thì hắn đã đi rồi.



- Làm sao lão biết Nguyên Thập Tam Hạn không phải là vờ tha để bắt, lấy lùi làm tiến?



- Ngươi biết vì sao vừa rồi lão nạp đòi ngươi bồi thường bạc không?



- Lão không phải muốn tiền.



- Lão nạp đang đợi.



- Đợi cái gì?



- Đợi tin tức.



- Tin tức gì?



- Không có tin tức chính là tin tức tốt. Không có tín hiệu, đó

là Nguyên Thập Tam Hạn thấy các ngươi lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng,

sống chết trước mắt, nhưng Thiên Y Cư Sĩ cũng không xuất hiện, chắc là

không ở Điềm sơn. Cho nên Nguyên Thập Tam Hạn liền quay đầu xuống núi,

chạy về kinh bảo vệ Thái Kinh, hoặc chạy tới Hàm hồ tìm cách chặn đánh

Thiên Y Cư Sĩ.



- Nguyên Thập Tam Hạn đã bị đại sư lừa gạt?



- Hắn không nhìn sai tính tình của Thiên Y Cư Sĩ, nhưng cũng không biết trong ván cờ này còn có lão nạp.



- Nhưng vãn bối thật sự không biết đại sư là bạn hay địch.



- Đến bây giờ ngươi vẫn chưa tin lão nạp?



- Ta mượn lời vừa rồi của đại sư, ta dựa vào cái gì để tin lão?

Ta làm sao biết lão không phải là người do Nguyên Thập Tam Hạn phái tới

để thăm dò tung tích của Thiên Y Cư Sĩ?



- Tốt, đủ cẩn thận, đủ thận trọng!



- Huynh đệ các nơi còn vì chuyện này mà tắm máu khổ chiến, ta không thể không cẩn thận một chút.



Lão Lâm cười, vuốt râu nói:



- Phải làm sao thì ngươi mới tin? Lão nạp còn muốn ngươi phát ám hiệu, thông báo cho huynh đệ các nơi đến tụ tập.



Trương Thán bình tĩnh hỏi:



- Thiên Y Cư Sĩ ở đâu?



- Chuyện này dễ thôi.



Lão Lâm hòa thượng cười ha hả nói, sau đó phất tay áo lên, một luồng khí như tên như đao từ trong tay áo phát ra, xé gió bắn đi:



- Y vốn ở đây. Hây!



Trong miếu có hai pho tượng Bồ Tát trang nghiêm, một pho theo tiếng vỡ tan.