Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 36 : Dược cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Con ngươi Cố Thiết Tam co lại, đột nhiên trở nên sắc bén, hỏi:



- Ngươi còn muốn gắng sức chống đỡ sao?



Câu trả lời của Chu Đại Khối Nhi lại chẳng liên quan gì đến câu hỏi của hắn:



- Buông đao của ta…



Sau đó lại thêm hai chữ:



- Và kiếm.



Cố Thiết Tam lau đi vết máu nơi khóe miệng.



Nếu như hắn không dùng tay áo lau máu, Đường Bảo Ngưu còn không

phát hiện hắn cũng phun máu. Bởi vì Cố Thiết Tam luôn gây cho người khác cảm giác dũng mãnh, cường hãn, giống như làm bằng sắt vậy.



Tư thế hắn lau không che giấu được ánh mắt khát máu.



Hắn lại hỏi:



- Ngươi chống đỡ được sao?



Chu Đại Khối Nhi cười hào sảng, giống như đang phấn khích.



Cũng không biết là vì tiếng cười của hắn quá hào hùng, đến nỗi

làm rung động mặt đất sau đó mới chấn động lòng người, hay là tiếng cười quá mãnh liệt, trước tiên làm chấn động lòng người sau đó mới rung động mặt đất.



- Ngươi không muốn giống như hắn thì bỏ đao và kiếm của ta xuống, sau đó cút đi.



"Hắn" ở đây đương nhiên là Lưu Toàn Ngã đang bị Chu Đại Khối Nhi kẹp trong khuỷu tay.



Cố Thiết Tam vuốt vuốt cằm.



- Tại sao ta phải trả lại đao kiếm cho ngươi?



Hắn còn thử dò xét:



- Ngươi không có đao và kiếm này, giống như con cọp không có móng và răng, chẳng phải là cơ hội tốt của ta sao?



Chu Đại Khối Nhi sảng khoái nói:



- Ngươi có thể không trả, nhưng đao và kiếm này ngươi lấy được

cũng vô dụng. Ngươi không trả, ta sẽ không để cho ngươi mang đi. Ta đã

bị thương, nhưng ngươi cũng bị thương. Hai người các ngươi hợp sức công

kích mà vẫn chết một người, bây giờ chỉ còn lại ngươi, vì nó mà mất đi

tính mạng có đáng không?



Hắn bỗng nhiên hành động.



Bộ pháp kỳ lạ, thoạt nhìn chậm như rùa nhưng lại cực nhanh.



Hắn phân chia dược liệu trên mặt đất ra thành một đống nhỏ, ít

nhất có mười bảy mười tám loại thuốc, trong đó bao gồm hạt sa la, vỏ kén tằm và hán phòng kỷ. Hắn không dùng tay mà lại dùng chân chia thuốc.



- Nếu như ngươi bỏ đao kiếm xuống, nội thương của ngươi có thể dùng những thuốc này chữa khỏi.



Cố Thiết Tam nhìn thấy, thở dài một hơi, trong mắt lóe lên ánh sáng thất vọng và ác độc.



- Ta đã nhớ kỹ phương thuốc này, sẽ dùng thử.



Hắn vứt bỏ đao, còn có kiếm, sau khi chúng rơi xuống đất mới nói tiếp:



- Tối nay xem ra không giải quyết được ngươi, sau này gặp lại.



Nói xong hắn liền bỏ đi, cũng không thèm nhìn Lưu Toàn Ngã còn

đang nằm trong ngực Chu Đại Khối Nhi, giống như từ trước đến giờ hắn

không biết người này, mà trên đời vốn cũng không có người này.



Lúc này Chu Đại Khối Nhi lại thở phào nhẹ nhõm (lúc hắn thở máu lại từ trong cổ họng chảy ra), nói:



- Hiệp thứ tư đã xong rồi.
không phải là quốc gia tốt gì. Thân là triều đình lại luôn bóc lột dân

chúng, sớm nên phản nó thì hơn. Trước tiên phải cố chăm sóc cho mình,

sau đó mới có nhà, mới có nước, mới có dân tộc.



Lúc này Chu Đại Khối Nhi trố mắt nói:



- Chẳng trách ngươi lại là "khấu" (đạo tặc).



Đường Bảo Ngưu nhếch miệng cười:



- Trong thời thế này, làm tặc ít nhất còn có phẩm chất hơn một

chút so với làm quan. Huống hồ chúng ta cướp ác giúp thiện, giết xấu

giúp tốt, nếu không phải do mình lao động đổi lấy, trước giờ đều không

lấy một phân.



Chu Đại Khối Nhi năn nỉ hắn:



- Ngươi hãy mau đi giúp Thiên Y Cư Sĩ một tay đi!



Đường Bảo Ngưu gãi gãi đầu nói:



- Nhưng ngài ở đâu?



Chu Đại Khối Nhi vội la lên:



- Nếu quả thật đúng như Cố lão tam nói, Nguyên Thập Tam Hạn đã

đoán trúng, nhất định ngài đang ở khu vực Điềm sơn này, âm thầm trợ giúp chúng ta. Vừa rồi chúng ta gặp nguy hiểm như vậy mà ngài vẫn không xuất hiện, nhất định là đang ở trong nhóm người lão Thái tại Lão Lâm tự. Lúc này ngài còn chưa đến đây, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.



Đường Bảo Ngưu nâng cằm, quan sát Chu Đại Khối Nhi, giống như đang "nghiên cứu" hắn:



- Không ngờ ngươi cũng rất có đầu óc.



Chu Đại Khối Nhi thúc giục:



- Mau, nhanh đi!



Đường Bảo Ngưu vẫn không yên lòng:



- Ngươi… một mình ngươi ở đây, thật sự không có gì đáng ngại chứ?



Chu Đại Khối Nhi nói:



- Ta có thể tự mình chữa thương.



Đường Bảo Ngưu lại hỏi:



- Ngươi thật không muốn ta cõng ngươi đến đó sao?



Chu Đại Khối Nhi tức giận nói:



- Chính ngươi cũng bị thương không nhẹ, nếu cõng ta thì còn đi được sao?



Lúc này Đường Bảo Ngưu lại nói thật, không cậy mạnh nữa:



- Cõng ngươi vẫn có thể đi, nhưng khi đến Lão Lâm tự e rằng trời đã sáng rồi.



Sau đó hắn khom lưng về phía Chu Đại Khối Nhi, lẩm bẩm nói:



- Cũng được, năm nay tiểu hạn của ta không tốt, khó tránh phải

đổ máu. Nhân sinh một đời chỉ cầu thoả nguyện, thương khó tránh khỏi,

chết cũng không ngại. Họ Đường ta đội trời đạp đất, sao có thể bỏ mặc

bằng hữu bị thương không quan tâm.



Vừa nằm lên trên lưng Đường Bảo Ngưu, Chu Đại Khối Nhi đã kêu

một tiếng, hôn mê bất tỉnh. Giống như nếu không có ai đi tiếp viện đám

người Thiên Y Cư Sĩ (hơn nữa bất kể có giúp được hay không), hắn còn

không dám mất đi tri giác.



Lúc hắn ngất đi, phát ra một tiếng "ọc", gần giống như âm thanh lúc bụng đói.



Nếu như Chu Đại Khối Nhi còn tỉnh, nhất định lại bị Đường Bảo Ngưu dùng âm thanh khi hắn ngất đi để cười cợt một phen.