Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 45 : Bưu cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Trông thấy Nguyên Thập Tam Hạn muốn ra tay, Thiên Y Cư Sĩ cũng quát lên:



- Ngón cái không, ngón trỏ gió, ngón giữa lửa, áp út nước, ngón út đất.



Nguyên Thập Tam Hạn ngẩn ra.



Đây là một số kinh văn đơn giản trong Sơn Tự kinh, có điều

Nguyên Thập Tam Hạn lại tu luyện kinh văn đảo loạn. Mặc dù cuối cùng hắn vẫn hiểu được cảnh giới vô thượng của Sơn Tự kinh, nhưng bởi vì con

đường sở học của hắn khác biệt, cho nên vừa nghe thấy pháp quyết năm

ngón tay này lại rất kinh ngạc.



Thân pháp của Thiên Y Cư Sĩ như ma quỷ, nhanh chóng di chuyển

giữa đại điện, vẫn không làm ánh nến lung lay, nhưng lại quét Lão Lâm

thiền sư, Thái Thủy Trạch, Trương Thán, Vô Mộng Nữ và cả Triệu Họa Tứ ra ngoài điện.



Thiên Y Cư Sĩ lại ngâm nga:



- Thiền tuệ luân trí thức, tinh định cái lực hành, nhẫn niệm

quang nguyện tưởng, giới tiến cao phương thụ, đàn tín thắng tuệ sắc, tuệ tín thắng đàn sắc, phương tiến cao giới thụ, nguyện niệm quang nhẫn

tưởng, lực định cái tinh hành, trí tuệ luân thiền thức… 1



Đây chỉ là tên gọi khác của mười ngón tay. Sơn Tự kinh vốn là

một loại pháp kinh tu vi từ ngoài vào trong, nhưng Nguyên Thập Tam Hạn

lấy được bản sao lại là câu cú lung tung, nội dung đảo loạn, tuy hắn vẫn ngộ ra một con đường khác, nhưng lần này khi nghe được nguyên văn cũng

nhất thời ngẩn ra.



Lúc này, Thiên Y Cư Sĩ đã nhanh chóng di chuyển những tượng thần trong phật điện.



Trong phật điện vốn có mười tám pho tượng la hán, đã vỡ mất hai

pho, cộng thêm tượng của bốn đại thiên vương, ngoài ra còn có hai pho

tượng bồ tát, nhưng một pho đã vỡ thành từng mảnh khi Thiên Y Cư Sĩ xuất hiện, một pho khác lại kết hợp với Nguyên Thập Tam Hạn, trở thành

"người" giữa thần và ma.



Hai mươi pho tượng thần còn lại này chỉ hơi dịch chuyển biến

hóa, đèn phật lập tức ảm đạm. Ngay cả cao thủ như Lão Lâm thiền sư vốn

quen thuộc với địa hình ngôi chùa này, còn có hảo thủ như Triệu Họa Tứ

nhãn lực rất cao, nhưng cũng không thể thấy rõ tình cảnh trong phật

điện.



Chẳng qua chỉ là di chuyển mấy pho tượng thần bằng đất, cục diện lập tức xảy ra biến hóa cực lớn.



Thái Thủy Trạch bởi vì bị thương nặng, cho rằng thị giác của

mình đã mơ hồ, do đó cố gắng nhìn quanh. Trương Thán sợ hắn lo lắng, vội vàng giải thích theo những gì mình biết:


Trong mộng không có trật tự thời gian.



Mộng cũng có mấu chốt, giống như người có chỗ hiểm.



Nguyên Thập Tam Hạn tỉnh ngộ từ trong mấu chốt này của mộng, sau đó phá giải, cho nên đã phá tan "Đại Mạn Đồ La pháp trận" do Thiên Y Cư Sĩ dùng pháp lực của hai mươi pho tượng thần hợp lại thi triển.



Trận pháp này trước tiên đưa chuyện quá khứ của kẻ địch vào

trong thời không hiện tại, luân chuyển chồng chất giữa thực hư ảo diệt,

sau đó đưa thần trí của đối phương vào mộng trong mộng, nghi thật nghi

ảo, không thể tự thoát. Trừ khi người làm phép mở trận, nếu không thì sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong trận, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vĩnh viễn rơi trong

phiền não phù phiếm.



Nhưng Nguyên Thập Tam Hạn lại dựa vào tuyệt thế thần công, Sơn

Tự kinh tu ngược, đã thành không cần nhiễm tịnh, không kinh thiện ác,

làm ngũ nghịch tội mà bỏ qua chân như, vượt qua dục vọng thông thường mà được pháp thân 2, lại dùng tu vi "Nhẫn Nhục thần công" phá tan ảo cục. Đó là một loại

cảnh giới sinh không ở tương lai, sinh không ở quá khứ, sinh không ở

hiện tại, sinh không ở trưởng thành, sinh là toàn cơ hiện, chết là toàn

cơ hiện 3. Pháp lực do Thiên Y Cư Sĩ dùng tượng phật bày trận cũng không làm gì được hắn.



Hắn phá trận, sau đó lập tức phản công.



Thiên Y Cư Sĩ chợt cảm giác được thế công của đối phương.



Không chỉ là công kích của tay, không chỉ là công kích của chân, còn có lông mày, ánh mắt, hơi thở… ngũ quan phát kình, thậm chí còn có

nội kình của lỗ chân lông và ngũ tạng, từng đợt nối tiếp nhau như dời

non lấp biển tràn đến.



Đối với Nguyên Thập Tam Hạn, thân thể tóc da bất cứ nơi nào cũng là vũ khí.



Đối với Thiên Y Cư Sĩ, y không có khả năng ngăn cản, cho nên y không hề ngăn cản.



Y dùng bốn đại thiên vương và mười sáu pho tượng la hán ngăn cản cho mình.



La hán và thiên vương tạo thành một loại pháp lực chí đại chí

cương, lực lượng này lại được dẫn dắt bởi sức người nhỏ bé chí âm chí

nhu.



Bởi vì bản thân Thiên Y Cư Sĩ không có công lực, cho nên y chỉ có thể mượn lực lượng của người khác vật khác.



Giống như trăng không phát sáng, thứ phát sáng là mặt trời.

Nhưng trăng vẫn ảnh hưởng đến bầu trời mặt đất, thủy triều lên xuống,

vẫn chiếu sáng lòng trời lòng người, gió sớm liễu buông.