Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 48 : Cục

Ngày đăng: 17:23 18/04/20


Vừa nghe được tiếng chó tru, lúc này đến phiên Nguyên Thập Tam Hạn biến sắc.



Chuyện này khiến hắn nhớ tới quê quán của mình.



Đó thật ra chỉ là một nơi không có giác mộng, chứ không phải là

không có giấc ngủ. Chuyện này lại khiến hắn có một loại ảo giác, cho

rằng mình sinh ra ở một nơi mất đi giấc ngủ, bởi vì Thiên Y Cư Sĩ thi

triển "Tùy Cầu đại pháp" ảnh hưởng thần trí của hắn. Một khi thần trí

của hắn yếu đi, sẽ cảm thấy mình bởi vì thời gian dài không ngủ nên mệt

mỏi, đến nỗi tâm không đấu chí. Thiên Y Cư Sĩ chính là muốn hắn không

chiến mà bại. Nhưng "Nhẫn Nhục thần công" của Nguyên Thập Tam Hạn lại có thể chịu đựng đại gian, đại khó, đại cực, đại khổ, pháp lực của Thiên Y Cư Sĩ cũng không thể khiến cho hắn không chiến mà khuất phục. Có điều

muốn thi triển "Tùy Cầu đại pháp" cũng phải có căn cứ, quê quán của

Nguyên Thập Tam Hạn thật sự là Bưu Cục, đó là một nơi không có giấc

mộng. Bất kể trong cuộc sống thực tại hay là trong giấc ngủ, người ở nơi ấy đều đặt chân trên đất, không hề mơ mộng, cũng không biết có mộng.



Chỉ có Nguyên Thập Tam Hạn là ngoại lệ.



Hắn có chí khí cao xa, giấc mộng cao vời.



Hắn muốn trở thành người đứng đầu võ lâm.



Thực ra, hắn tự phụ mình có tài, sau khi trở thành người đứng

đầu võ lâm, lại muốn trở thành người đứng đầu hàn lâm, sau đó có lẽ còn

muốn trở thành người đứng đầu thiên hạ.



Có giấc mộng huy hoàng đường hoàng, mới có thu hoạch đường hoàng huy hoàng.



Nhưng giấc mộng của hắn quá huy hoàng, cho nên đến bây giờ hắn còn chưa đạt được giấc mộng của mình.



Không đạt được nguyện vọng thứ nhất, vậy thì đừng nói đến nguyện vọng thứ hai, ba, bốn.



Nguyện vọng thông thường giống như bậc thang, không bước lên bậc thứ nhất thì cũng không lên được bậc thứ hai. Nếu như nhảy bậc, một khi ngã xuống không chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng.



Nói đến, thiếu sót của Nguyên Thập Tam Hạn không phải tài hoa

năng lực, mà là khả năng xét lại mình. Nếu như hắn đặt nguyện vọng thứ

nhất là trở thành cao thủ hạng nhất trong võ lâm, hắn đã sớm thành công, đã sớm đạt được, hơn nữa còn trở thành đỉnh cao trong đỉnh cao, cao thủ trong cao thủ, có thể vui mừng.



Tự biết thỏa mãn thì thường vui vẻ.



Không biết thỏa mãn mới cầu tiến, nhưng không nên lúc nào cũng không biết thỏa mãn, như vậy chỉ làm khổ chính mình.



Nhưng tại quê quán của Nguyên Thập Tam Hạn quả thật không có

nuôi chó, nhưng lại ăn thịt chó. Nguyên Thập Tam Hạn tìm kiếm cũng không có kết quả, bởi vì khi ấy hắn còn còn nhỏ, không tìm được bất kỳ con

chó nào.



Có mèo, có heo, có bò, cái gì cũng có, ngay cả khỉ cóc đều có, nhưng lại không có một con chó còn sống nào.



Đối với Nguyên Thập Tam Hạn, tìm chó là lần đầu thất bại của hắn khi còn nhỏ.



Sau đó hắn vẫn luôn thất bại, gặp phải thất bại.



Lúc này khi hắn có thể giết chết hai cường địch, đột nhiên truyền đến tiếng chó kêu.



Đến là người, không phải chó.



Chỉ là thân pháp phát ra một loại tiếng rít, lọt vào tại giống như tiếng chó rú trăng.



Âm thanh này chẳng những kích động hắn mãnh liệt, cũng đả kích hắn mãnh liệt.



Kẻ địch này trước khi xuất hiện đã đánh vào chỗ yếu hại của hắn.



Người đến là ai?
hiểm. May mắn là có Thiên Y Cư Sĩ thay bọn họ hóa giải, cũng vì vậy mà

khiến cho cơ hội "đụng tường" của Thiên Y Cư Sĩ càng lúc càng ít đi.



Nguyên Thập Tam Hạn giống như có tay và chân dài vô hạn, hắn từ

phía xa phát chiêu, chỉ cần là kẻ địch của hắn đều bị chúng tấn công

khiến cho nguy hiểm vạn phần.



Lúc này tiếng chó tru càng lớn hơn.



Đồng thời nơi xa cũng truyền đến tiếng mèo kêu, truyền từ năm nơi.



Năm loại tiếng mèo, như đang khóc, như đang kể, như gọi xuân, như tranh ăn, như gầm thét.



Không ai biết Nguyên Thập Tam Hạn có phấn khởi hay không, bởi vì dung mạo của hắn đã hợp nhất với Đạt Ma tiên sư. Nhưng hai mắt hắn lại

tỏa ra ngàn luồng ánh sáng vàng kỳ dị, quát lên với Triệu Họa Tứ:



- Được, cục đã bày xong, ngươi mau gia nhập vào trận của bọn họ!



Triệu Họa Tứ thở dốc nói:



- Nhưng mà thương thế của tôi…



Nguyên Thập Tam Hạn quát một tiếng như sấm:



- Mặc kệ thương thế của ngươi! Lục Hợp Thanh Long, phải giết Gia Cát! Thương thế của ngươi ta có thể trị, ta còn cho ngươi thêm năm

thành công lực.



Hai tay hắn vẫy một cái, Triệu Họa Tứ đột nhiên bay lên không.



Hai tay Nguyên Thập Tam Hạn hạ xuống, Triệu Họa Tứ lại bay đến trước người hắn, sau đó đột ngột dừng lại, hai chân chỉnh tề.



Một tay Nguyên Thập Tam Hạn vỗ vào dưới hai chân Triệu Họa Tứ, lại dùng một chưởng đánh vào huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu hắn.



Triệu Họa Tứ hét lớn một tiếng, lập tức giống như mãnh hổ rời

chuồng. Vết thương trên người hắn vẫn là thương, vết thương của hắn còn

đang chảy máu, nhưng cả người hắn lại giống như đồng thời hấp thu thần

phách của một con cọp, một con báo và một con chim ưng, toàn thân phát

ra một lực lượng nhiếp người, bức người và cũng đủ để giết người.



Nguyên Thập Tam Hạn làm chuyện này rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã hoàn thành, vừa làm còn vừa lẩm bẩm:



- Ta biến! Ta biến! Ta biến biến biến…



Hơn nữa hắn vẫn phát động tấn công kẻ địch của mình, thế công ác liệt toàn toàn không giảm xuống.



Thiên Y Cư Sĩ lại nóng lòng quát lên:



- Lão tứ, ngươi cưỡng ép đẩy nội lực vào như vậy… sẽ hại chết hắn!



- Ngươi quản được sao?



Nguyên Thập Tam Hạn cười ngông cuồng nói:



- Lo quản ngươi đi! Ta bây giờ đã là bán tiên bán thần, người chết người sống phải xem ta cao hứng hay không.



Thế công ác liệt phối hợp với khẩu khí ác liệt của hắn:



- Các ngươi đều đã nằm trong cục của ta, một tên cũng không sống được.



Thực ra, ở trong cục do ông trời sắp đặt, ai có thể sống đến vĩnh hằng?