Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 58 : Giao kích

Ngày đăng: 17:24 18/04/20


Hai người không nói một câu.



Hai cao thủ đỉnh cấp trong võ lâm này đều có vai vế rất cao, đều nắm quyền lớn trong tay, môn nhân đệ tử cũng đều có thành tựu. Hai

người còn cùng thuộc một môn phái, hiểu nhau rất sâu, thù hận cũng sâu

như biển.



Trong thế gian, có một số thù hận không thể hóa giải được.



Thù oán càng ngày càng sâu, có khi hóa giải còn phải trá giá lớn hơn so với không hóa giải.



Cho nên có thù thì nên hóa giải thật nhanh, nếu như không làm thì có thể cả đời cũng không hóa giải được.



Có người nói "thời gian sẽ khiến cho tất cả lãng quên". Nhưng

đồng dạng, trước nay những thứ lãng quên trong thời gian đều như nhau,

ngay cả tình cảm ban đầu cũng nhạt đi như vậy.



Giống như Gia Cát tiên sinh biết rõ, trong lòng Nguyên Thập Tam Hạn chỉ còn lại tình cừu và thù hận thật sâu.



Chỉ cần ngươi hận một người, hận đến cực điểm, có thể đã sớm

quên mất vì sao lúc đầu lại căm ghét hắn, chỉ biết tiếp tục hận. Cho dù

hắn làm gì, bất kể tốt hay xấu, ngươi đều sẽ càng hận nhiều hơn.



Gia Cát tiên sinh dĩ nhiên hiểu được điểm này, cũng nhìn thấu điểm này.



Những chuyện như bảy lần bắt Mạnh Hoạch 1, lấy đức báo oán, chịu đòn nhận tội, cảm hóa thù địch, có lúc chỉ là thủ đoạn chính trị, mỗi người một khác. Đối với một số người, ngươi khoan

dụng ưu đãi hắn lại là hành vi thương tổn đến chính mình.



Gia Cát tiên sinh không phải là một người dối trá.



Khoan thứ không nhất định luôn là chuyện tốt, có lúc chỉ là lòng dạ đàn bà.



Nếu như Thiên Y Cư Sĩ còn chưa chết, có lẽ một ngày nào đó sẽ

hóa giải được, còn lúc này Gia Cát tiên sinh đã cảm thấy không cần hóa

giải.



Y chỉ muốn báo thù, cho nên lập tức ra tay.



Đối phó với đại địch như Nguyên Thập Tam Hạn, y vừa ra tay đã dùng đòn sát thủ.



Y và Nguyên Thập Tam Hạn đã giao đấu không chỉ một lần. Đại địch như vậy, không xuất ra quân bài sát thủ thì không thể chiến thắng.



Nhưng tuyệt chiêu sát thủ thông thường không chỉ giành được

thắng lợi, còn phải lấy mạng kẻ địch, nếu không thì phải dâng mạng của

mình.



Nhưng khi những võ công khác khó có hiệu quả, dây dưa vô ích,

chiến đấu lâu bất lợi, y muốn nhanh chóng dùng tuyệt chiêu để quyết định sinh tử. Cho nên y rút thương, mở thương.



Nguyên Thập Tam Hạn cũng nghĩ như vậy.



Ánh mắt của hắn rất đau, một sự đau đớn không phải cảm giác
Gia Cát tiên sinh làm sao có thể nắm chắc như vậy, trừ khi là có người mật báo.



Là ai bán đứng mình, còn cả gan bán đứng tướng gia Thái Kinh?



Cho dù như thế nào, Gia Cát tiên sinh cũng đã tới.



Nguyên Thập Tam Hạn chờ đợi trận chiến này đã lâu.



Tất cả đã không cần phải nói, nói cũng vô ích. Bây giờ bọn họ chỉ cần giao đấu, không cần giải thích.



Vì vậy Nguyên Thập Tam Hạn cũng rút tên ra.



Tên trong túi của hắn chỉ còn hai mũi.



Hắn rút tên, đặt lên trên nỏ.



Sau đó tên lại biến mất.



Hai đại cao thủ, hai kẻ thù xưa, một người lấy thương ra, một

người đặt tên lên, lại sắp giao chiến một trận long trời lở đất, kinh

hãi quỷ thần.



Lão Lâm thiền sư rung động, bởi vì hai người ở trước mặt y sắp quyết chiến đẫm máu với nhau.



Ánh trăng phản chiếu lên trên người bọn họ, một người như thần, một người như ma.



Bất kể là thần hay ma đều đáng sợ hơn so với quỷ.



Đó là một bầu không khí thê lương như trời đất phai mờ, nhân gian thảm thiết.



Khi chính tà quyết chiến, sát lực của nó đã không chính không tà, cũng không từ không bi.



Lão Lâm hòa thượng chỉ nhìn thấy hai hào kiệt như điên, mà hai

người này chỉ có một con đường để đi, đó là quyết một trận tử chiến.



Giữa bọn họ chỉ một người có thể sống.



Cho dù những năm qua là chính hay tà, trải qua bao nhiêu gian

khổ, đạo giảm ma tăng hay là đạo tăng ma giảm, bọn họ vẫn còn sống, kiên cường sống sót để khiến đối phương tử vong bỏ mạng.



Tên đã lên dây, thương đã sáng ngời.



Lòng người thì sao?



Tâm yếu ớt có thể trải qua được tên xuyên hay không?



Người thì sao?



Thân thể suy nhược làm sao chịu được thương đâm vào?