[Dịch] Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]

Chương 56 : – Công kích

Ngày đăng: 05:56 30/08/19

Không có vỡ, thậm chí cũng không có “lên”. Hắn chụp trúng Lão Lâm thiền sư, nhưng cũng không thành công bắt được đối phương. Cả người Lão Lâm đại sư giống như dính vào trên đất, thậm chí là cùng toàn bộ mặt đất dính chặt với nhau. Mặt đất không thể nắm. Cho dù Nguyên Thập Tam Hạn có thần công cái thế, sức mạnh diệt tuyệt, cũng không thể lật toàn bộ mặt đất lên. Ngay lúc này, Nguyên Thập Tam Hạn chợt có một cảm giác rất kỳ dị, quái dị và kinh dị. Đó là một loại cảm giác nứt ra, “nổ tung” thành từng mảnh. Đầu của hắn giống như đã tách khỏi thân thể, thân thể hắn giống như rời khỏi xương chậu. Người hắn dường như đã chia thành ba bộ phận, sinh mạng của hắn cũng bị cắt thành ba đoạn. Đương nhiên, tất cả những điều này cần có một “điều kiện tiên quyết”, đó là không phải Nguyên Thập Tam Hạn. Tại khoảnh khắc này, Nguyên Thập Tam Hạn đã hiểu được, “Phiên Kiểm đại pháp” và “Phích Lịch Thần Hỏa” của Lão Lâm thiền sư đã luyện đến mức không cần bất kỳ hỏa khí nào, chỉ cần thân thể kẻ địch dính vào y, y sẽ có thể truyền “sức nổ” qua, khiến cho cơ thể đối phương nổ tung tan vỡ. Đáng tiếc đối thủ của y là Nguyên Thập Tam Hạn. Lão Lâm thiền sư truyền nội kình vào trong cơ thể Nguyên Thập Tam Hạn, nhưng khi còn chưa “nổ tung”, Nguyên Thập Tam Hạn đã chuyển nó vào trong đất. Sức nổ này vẫn bộc phát, nhưng là trong lòng đất. Lão Lâm đại sư vốn đang dính liền với mặt đất, bây giờ lại đột nhiên mất đi chỗ dựa. Nguyên Thập Tam Hạn nhấc Lão Lâm hòa thượng lên, muốn ném Lôi Trận Vũ về phía vách núi. Ngay lúc này, Thiên Y Cư Sĩ đột nhiên mở to mắt, từ từ đứng thẳng dậy, sau đó một quyền đánh về phía Nguyên Thập Tam Hạn. Một quyền này không có gì đặc biệt, cũng không có biến hóa đặc thù. Nhưng tinh hoa của một quyền này là ở thuần, hết sức thuần túy, thuần túy đến mức thậm chí không có kỹ xảo, cũng không cần kỹ xảo. Đó giống như động tác của một đứa trẻ, động tác này rất thuần. Đứa trẻ khi đưa tay lấy đồ nhất định sẽ rất chăm chú, lấy vì muốn mấy. Người lớn ngược lại thường hay phân tâm, không dùng hết sức, cho dù lấy đồ cũng không tập trung. Tâm vừa phân, động tác sẽ không thuần túy. Thần vừa tán, công kích sẽ không thuần túy. Bởi vì Thiên Y Cư Sĩ sắp chết, y đã trở lại chân thật như một đứa trẻ, hơn nữa còn thuần túy. Đây là một đòn công kích thuần túy. Đối với một võ thuật đại gia như Nguyên Thập Tam Hạn, luôn luôn phức tạp, kỳ dị, gian xảo, cổ quái, loại công kích này lại là thứ kinh hãi, nhức đầu, khó ứng phó nhất. Nguyên Thập Tam Hạn đột nhiên cầm cung trên tay trái giơ ngang, hắn dùng cung thi triển ra “Nhất Tuyến trượng pháp”. Thủ, tử thủ, khổ thủ, hơn nữa còn từ trong đó đổi thủ làm công. Ngay lúc này biến hóa chợt xảy ra. Trong tay áo Thiên Y Cư Sĩ đột nhiên phóng ra một vật, rất cấp, rất tốc, hơn nữa còn rất nhanh, bắn thẳng vào chân mày Nguyên Thập Tam Hạn. Nguyên Thập Tam Hạn vung tay, sau đó dùng tay phải bắn tên. Dùng tay bắn tên so với dùng cung bắn tên còn mạnh hơn, nhanh hơn, ác hơn, cũng càng chính xác hơn. Vật kia đánh không trúng, đột nhiên tự động đổi hướng, đâm vào mắt phải của Nguyên Thập Tam Hạn. Nguyên Thập Tam Hạn hét lớn một tiếng, cơn đau nơi mắt khiến cho hắn điên cuồng quát lên: - Dùng anh hùng thiên hạ làm cung, dùng mỹ nữ thế gian làm tên! Đây là tiếng hét của hắn, cũng là hoài bão bao nhiêu năm nay hắn vẫn chưa đạt được. Một tiếng “phập” vang lên, mũi tên đâm vào ngực Thiên Y Cư Sĩ, xuyên ngực bay ra. Thiên Y Cư Sĩ từ từ ngã xuống, còn mang theo một nụ cười giống như “chết cũng chỉ như vậy mà thôi”. Trước khi chết y còn không quên ra lệnh: - Quai Quai, đi thôi, không cần trở lại nữa! Quai Quai là chim, một con chim mà y yêu mến, nghe lời, dễ bảo, rất có linh tính. Quai Quai luôn nghe lời của y. Trong Bạch Tu viên của y nuôi dưỡng vô số chim quý thú lạ, nhưng chuyến này rời khỏi nhà lại chỉ mang theo con chim này, bởi vì Quai Quai là ngoan nhất. Nhưng bây giờ Quai Quai lại không nghe theo lời y, nó bay trở lại, nghiêng đầu nhìn vết thương của chủ nhân, ánh mắt đầy vẻ ưu thương. Vết thương của chủ nhân đang không ngừng chảy máu. Khi nó bay trở về, trên chiếc mỏ nhọn còn có vệt máu, đó là máu của Nguyên Thập Tam Hạn bị mổ mù một mắt. Nó trở lại, Thiên Y Cư Sĩ lại cười không nổi, hơn nữa còn lo lắng. Vừa rồi y cố gắng ra tay là vì lo cho hảo hữu Lôi Trận Vũ Lão Lâm thiền sư gặp nguy hiểm, hiện giờ y lại không dám chết là vì không đành lòng chết. Y không đành lòng nhìn thấy Quai Quai chết vì mình. Nguyên Thập Tam Hạn trong cơn giận dữ nhất định sẽ giết Quai Quai để báo thù. Y lo lắng, muốn phất tay đuổi Quai Quai đi, nhưng tay đã không nghe theo lời y. Quai Quai không đi, nó kêu lên một tiếng líu lo và thảm thiết. Trong tiếng kêu kia dường như ẩn chứa nhiều điều muốn nói, một loại tình nghĩa thề sống chết với chủ nhân, vĩnh viễn không rời. Tiếng hét giận dữ của Nguyên Thập Tam Hạn chợt ngừng lại. Lão Lâm thiền sư lại xông đến. “Thuần quyền” của Thiên Y Cư Sĩ và cú mổ của con chim nhỏ Quai Quai đã khiến cho Nguyên Thập Tam Hạn không thể kịp thời giết chết Lão Lâm thiền sư. Lôi Trận Vũ lại mang theo sát ý kinh người phản công. Y thi triển “Phích Lịch Lôi Đình”, dùng một loại kình lực không tiếc tan xương nát thịt để nổ chết kẻ địch của mình. Nguyên Thập Tam Hạn lập tức chống đỡ, hắn sử dụng “Tỏa quyền”. Công kích của Lôi Trận Vũ lập tức trở thành khắp nơi bị áp chế, hở một chút là bị phong tỏa. Giống như con rắn đang cắn bỗng bị nắm vào bảy tấc, chim ưng đang bay đột nhiên gãy cánh, con cá chợt rời khỏi nước, thế công của y lại biến thành công kích chính mình. Nguyên Thập Tam Hạn lại kêu lên một tiếng, líu lo rít rít như tiếng chim kêu, đây là biến giọng của “Nhất Hát thần công”. Con chim nhỏ vừa nghe chợt giống như bị sét đánh, đứng yên bất động. Bàn tay của Nguyên Thập Tam Hạn đã vươn nhanh tới, muốn dùng một tay bóp chết sinh mạng của nó.