Kinh Sở Tranh Hùng Ký

Chương 8 : Chiến ý trên sông

Ngày đăng: 17:10 18/04/20


Chiến ý trên sông



Vu Thần đếm cây cỏ thi. Khảm dưới Cấn trên, đúng là Sơn thủy mông quái1. Mông, có nghĩa là u ám, tăm tối. Ở đây Khảm gặp Cấn. Cấn dừng ở ngoài, Khảm là nước chạy bên trong. Bên trong đã hiểm trở bất an, bên ngoài có đi mà không có tiến, chẳng biết sẽ rơi vào tình thế nào.



Khoé miệng lộ nét cười khổ, Vu Thần lẩm bẩm: "Dưới núi có nguy hiểm". Nguyên lai Mông chia ra hai quẻ thượng và hạ, quẻ thượng là Cấn trỏ vào núi, quẻ hạ là Khảm trỏ vào nước hàm ý cản trở, vì vậy mới nói là dưới núi có nguy hiểm. Lùi xuống quẻ hạ thì bị mắc vào hiểm cảnh, tiến lên quẻ thượng thì bị núi cao chắn lối, không có cách gì khả dĩ thi triển.



Đường sống duy nhất lúc này, chính là thượng cửu hào di động, hóa ra địa thủy sư.



Thượng cửu kích mông, bất lợi vi khấu, lợi ngự khấu2.



Đây là hiện tượng cửu tử nhất sinh.



o0o



Màn đêm buông xuống.



Mây phủ thật dày.



Trên sông một màu đen kịt.



⬘Đằng Giao⬙ không thắp đèn, thuận theo dòng nước mà tiến, tốc độ rất cao. Thế gió mạnh mẽ. Tất cả những cánh buồm da đều được trương lên.



Kỳ Lão Mưu không phụ sự uỷ thác của Vu Thần, kiến thức về thiên thời và thủy lưu vùng Trường Giang của y khiến người ta phải vỗ án khen ngợi.



Vu Thần và mấy cao thủ thuộc hạ tập trung ở đầu boong, gió thổi tà áo bay phần phật.



Hơn một trăm gia tướng trên thuyền đều là những binh sỹ tinh nhuệ, hiện tại đã cùng tiến vào vị trí chiến đấu, chuẩn bị sẵn sàng. Những tấm khiên bọc da xếp đầy quanh bốn bên thuyền, đợi ứng phó với cung cứng tên mạnh của địch. Nhân số tuy không đông, nhưng thực lực thật không thể xem nhẹ.



Phía xa xa cuối dòng nước, le lói mấy điểm sáng. Chu Thành đã ở trước mặt.



Quanh vùng hạ du là một màn đen kịt, thi thoảng lác đác mấy chiếc thuyền chài ven sông, kỳ dư không còn một động tĩnh nào khác.



Hiện tượng này có chút gì bất thường! Thuyền chài tuy gây nên tiếng động, nhưng trên dòng đại giang mù mịt như vậy, tại sao lại không thắp lửa đèn?



Đúng lúc đó, dưới hạ du trong vòng một trượng đuốc đóm sáng bừng, hai chiếc thuyền khổng lồ song song xuất hiện giữa sông. Hai bên lại nhô ra hơn trăm chiếc khoái đĩnh, tản rộng hình cánh quạt bơi ngược chiều dòng nước đang chảy xuống hạ du.



Từ hai chiếc thuyền lớn của địch vẳng tới tiếng trống trận, sát khí đằng đằng, thanh động kinh hồn bạt vía.



⬘Đằng Giao⬙ thoáng chốc đã lọt vào trùng trùng lưới giăng.



Thủ hạ Vu Thần có kẻ thất thanh la: "Yên Tường!" "Phi Sở!" chính là cặp thủy sư tinh nhuệ nhất dưới quyền điều khiển của Tố Công, có thể thấy hắn toàn tâm xuất một trận chế thắng.



Vu Thần phải thầm tán thưởng trận thế đẹp mắt của địch. Điều duy nhất khiến y yên tâm là, cho dù Tương Lão gan to bằng trời, cũng không dám dùng hỏa tiễn để phá hủy ⬘Đằng Giao⬙, vì đây là sứ thuyền đại diện cho Sở quốc, cũng là thuyền tọa giá của Sở vương.



Vu Thần và đám cao thủ mặt mày không biến sắc. Họ đều từng trải chiến trận, đâu dễ dàng bị thanh thế đó áp đảo, dẫu việc đã ập đến trước mắt, nhưng phong thái vẫn tỏ ra ung dung.



⬘Phi Sở⬙ và ⬘Yên Tường⬙ dần dần áp tới, tốc độ xấp xỉ với ⬘Đằng Giao⬙ đang lao đi rất nhanh.



Vu Thần trầm giọng ra lệnh: "Chú ý móc câu!" Nếu địch nhân vào gần trong vòng năm trượng, có khả năng chúng sẽ dùng móc câu rút ngắn khoảng cách, rồi ào lên thuyền.



Tố Công không hổ là danh tướng thủy lộ, vừa xuất thủ là hãm Vu Thần vào hiểm cảnh.




Khước Hoàn Độ thấy hắn phân tâm, liền hú một tiếng dài, Đồng Long như thượng giới thần binh, hóa thành một dải cầu vồng, lao qua hành lang đâm thẳng tới người địch thủ.



Tương Lão kinh hoảng thất sắc, cố sức vung kiếm chặn lại.



Huyết quang loáng hiện, trường kiếm của Tương Lão rớt xuống, tên hung nhân hét thảm, người đổ ập vào trong nghị sự sảnh, rầm một tiếng cả vách phòng gãy sụp, hai bản gỗ khổng lồ như vậy, cũng nặng nề rơi xuống dòng nước.



Khước Hoàn Độ kiệt sức, ngã bệt xuống sàn.



o0o



Gã dần dần tỉnh lại, toàn thân tê nhức, nóng như lửa đốt, trên ngực trĩu nặng, mơ mơ hồ hồ cảm thấy có người đang thay thuốc cho mình, rồi lại chìm vào hôn mê.



Khi gã tỉnh lại lần nữa, trời đã ngả hoàng hôn. Người đang đứng canh bên cạnh lập tức chạy đi thông báo với Vu Thần.



Vu Thần mình cũng đắp thuốc, gương mặt xanh tái, nhưng tinh thần thì không tệ.



Hai mắt y lấp lánh, tỉ mỉ quan sát nét mặt của Khước Hoàn Độ, không biết trong lòng nghĩ ngợi những gì.



Khước Hoàn Độ thẳng thắn nhìn lại Vu Thần. Gã biết quan hệ giữa mình và y hơi tế nhị, mà rào cản chính là Hạ Cơ, nữ nhân này lúc nào cũng có thể khiến hai người họ trở mặt thành thù, chỉ cần tiêu trừ được mối hoài nghi của Vu Thần đối với gã, họ sẽ cùng hợp lực đối phó địch nhân, mối tương giao ấy chỉ có lợi chứ không có hại. Vì vậy Khước Hoàn Độ làm ra vẻ cởi mở trung thực, nhìn lại Vu Thần.



Vu Thần sắc mặt hơi sáng lên, vừa rồi y nhìn thẳng vào Khước Hoàn Độ, đích xác là có hàm ý dò xét. Bao nhiêu năm làm ngoại giao, kinh nghiệm già dặn, quan sát người khác vốn là sự tu dưỡng cơ bản, nếu Khước Hoàn Độ có tà tâm, không kịp đề phòng, tất sẽ bất giác tránh ánh mắt y.



Vu Thần nói: "Công tử, công tử ngủ đã ba ngày rồi đấy! Cũng may ta tinh thông y thuật, nếu không công tử không thể tỉnh lại, và bước vào giai đoạn phục hồi nhanh như thế đâu!".



Khước Hoàn Độ nói: "Danh xưng công tử đó, thực hổ thẹn không dám nhận, mỗ nhà tan cửa nát, cuống quýt như chó nhà táng, thiên hạ tuy lớn nhưng không chỗ dung thân!" Ngừng một lát gã tiếp: "Hạ Cơ cô nương sao rồi, trước lúc ngã xuống tựa hồ trông thấy nàng chạy về phía tại hạ!" Lúc nói trên mặt gã lộ vẻ mê mẩn.



Vu Thần hầu như giải toả được mối khúc mắc trong lòng. Nếu Khước Hoàn Độ và Hạ Cơ có tư thông, gã trai này đương nhiên sẽ hết sức tránh đề cập đến Hạ Cơ, mà cái vẻ mê say đắm đuối trên mặt gã kia, đúng là phản ứng tự nhiên của mỗi kẻ đàn ông lần đầu gặp gỡ nàng, Vu Thần làm sao không biết. Về điểm này hai người bọn họ rất giống nhau.



Vu Thần nói: "Công tử là rồng phượng trong loài người, tạm thời thất thế, nhưng nhất định có một ngày sẽ khởi sắc trở lại. Cuộc chiến ba ngày trước, đến Tương Lão cũng bị công tử đánh cho thọ thương rơi vũ khí. Chỉ cần công tử bảo toàn được tính mệnh, tương lai sẽ danh chấn chư quốc! Kiếm thuật như công tử, còn lo gì thiên hạ không có chỗ dung thân. Chẳng bằng theo ta cùng sang Tấn, ta và công khanh nước Tấn là Phạm Hiến Tử vốn có chỗ thân thuộc, đảm bảo công tử sẽ được trọng dụng".



Khước Hoàn Độ khẽ nhỏm dậy: "Đề nghị của Thân công, mỗ ghi khắc trong tim. Thực không dám giấu, ta thấy công khanh nước Tấn quyền lực quá lớn, có lúc sẽ dấy binh hoán chúa, nước đó lại chia năm bè bảy mối, danh nghĩa là minh chủ của chư quốc Bắc phương, nhưng ngoài mạnh trong yếu, sự tan vỡ chỉ trong sớm muộn mà thôi. Mỗ nuôi chí báo phục thù nhà, Tấn quốc thực không phải là nơi lý tưởng". Khước Hoàn Độ thấy Vu Thần gật đầu, thầm nhủ tiểu tử này nhìn xa trông rộng, biết phân tích nhận rõ tình hình, Sở quốc có một cường địch như vậy, ngày sau tất gặp họa lớn.



Vu Thần hỏi: "Vậy thì ta không miễn cưỡng, chẳng hay công tử đã có dự tính gì?" Khước Hoàn Độ thầm nghĩ, ta không muốn cùng ngươi sang Tấn, còn vì một nguyên nhân khác, là muốn tách khỏi Hạ Cơ, nếu không hàng ngày lửa ghen thiêu đốt, sống làm sao được, bèn đáp: "Đến Tùng Dương rồi, tại hạ sẽ xuống thuyền ngược lên Bắc, ngày sau hữu duyên, nhất định có lúc tái ngộ".



Vu Thần hân hoan đáp ứng.



---- o0o ----



1 Sơn thuỷ mông quái: Quẻ Sơn thuỷ mông, hình thế của nó là núi cao nước thấp, nước nóng lên tạo thành hơi sương che phủ cả ngọn núi, vạn vật không lộ rõ, lại bị bao bọc, khiến người ta không phân định nổi đông tây nam bắc, tượng quẻ như vậy báo hiệu một cái gì mịt mù.



2 Thượng cửu: Kích mông bất lợi vi khấu, lợi ngự khấu.



Dịch : Hào trên cùng, dương : phép trừ cái ngu tối mà nghiêm khắc quá thì kẻ mình dạy dỗ sẽ phẫn uất, có thể thành giặc, như vậy không có lợi, ngăn ngừa giặc ở ngoài (tức những vật dục quyến rũ kẻ đó) thì có lợi.



Giảng: Hào này ở trên cùng quẻ Mông, có nghĩa sự ngu tối tới cùng cực; nó là dương, ở trên cùng, mà bất trung, cho nên tuy có tài mở mang sự ngu tối nhưng quá nghiêm khắc, làm cho kẻ ngu tối phẫn uất, phản kháng, bất tuân giáo hóa, có thể thành giặc, có hại (chữ "khấu có cả hai nghĩa: giặc, có hại), nên tìm cách ngăn ngừa những vật dục quyến rũ nó thì hơn; mà "cả thầy lần trò đều thuận đạo lý (thượng hạ thuận dã, Tiểu tượng truyện).



Quẻ này nói về cách giáo hóa, cần nghiêm (hào 1) nhưng không nên nghiêm khắc quá mà nên ngăn ngừa lỗi của trẻ (hào 6).



Theo lời giải thì Mông là còn non nớt, chưa có hướng gì nhất định. Đặc biệt chú trọng vào hào 2 và hào 5 của quẻ này thì thấy cả hai đắc trung, nhưng dưới thì cương, trên thì nhu thuận.