Kinh Thánh Của Một Người
Chương 14 :
Ngày đăng: 00:48 19/04/20
- Và anh đã không bị quy chụp là kẻ thù? - Magritte quấy ly cà phê, chợt hỏi.
- Nguy hiểm quá, nhưng cuối cùng may mà thoát nạn.
- Anh đã thoát bằng cách nào?
- Em biết không, loài thú khi gặp hiểm nguy hoặc giả vờ nằm chết, hoặc giả vờ hung dữ, nói chung không được kinh hoàng, hốt hoảng, mất trí; ngược lại, phải rất bình tĩnh, chờ thời.
- Nghĩa là anh không hổ danh là một con hồ ly giảo hoạt.
- Đúng vậy, khi bị bao vây, hoặc là em phải giảo hoạt ngàn lần hơn hồ li, hoặc là em đành chịu xé xác phanh thây.
- Con người vốn là một loài động vật, anh hay em đều thế cả - giọng cô đượm vẻ đau khổ - nhưng anh không phải là dã thú.
- Nếu người người đều điên lên, thì em cũng biến thành dã thú nữa là.
- Và anh là dã thú?
- Ý em muốn nói là...?
- Chỉ hỏi thế thôi chứ chẳng có ý gì.
- Con người muốn giữ cho mình một miếng đất sạch thì buộc phải tìm cách tránh khỏi cái bãi giác đấu này.
- Tránh nổi không anh?
- Magritte, thôi, không nói đến chính trị của Trung Quốc nữa, ngày mai đã chia tay rồi, không còn đề tài nào khác hay sao?
- Em không nói đến chính trị, không nói đến Trung Quốc, mà chỉ muốn biết anh có phải là con dã thú hay không?
Anh định trả lời, vâng, nhưng cô ta im lặng nhìn anh. Từ đảo Nam Ya trở về khách sạn, trong thang máy Magritte bảo là không buồn ngủ nên anh đưa cô đến đây uống cà phê. Đằng kia cũng một đôi trai gái, chẳng rõ là vợ chồng hay tình nhân vừa trả tiền đi ra. Ly cà phê gần cạn, nhưng Magritte vẫn quấy nó lên cho đều, và muốn nói những điều mà trên giường không thể nói ra. Anh hỏi, em ăn cái gì để anh gọi, cô lắc đầu, không ăn mà chỉ uống, uống gì?
- Whisky, em cũng muốn trở thành dã thú, nhưng không thoát nổi như anh!
- Vì sao?
- Số phận và cảm giác! - Magritte nốc ly rượu và ngẩng đầu.
- Cảm giác gì?
- Đàn bà, cảm giác của đàn bà mà anh không thể hiểu.
- Hồi ấy bao nhiêu tuổi?
- Đúng thế, anh nói, em nghe, rõ chưa?
Giọng Magritte như vừa ra lệnh, lại vừa thỉnh cầu. Anh nói, anh muốn biết cảm giác của cô, nhỡ cô thiếp ngủ thì sao. Cô đồng ý:
- Vậy thì anh cũng cởi sạch, chúng ta sẽ làm tình bằng mắt. - Anh thực hiện mệnh lệnh và có vẻ muốn cử động.
- Ngồi bên đó nhìn nhau và sẽ có cảm giác. Thân thể người đàn ông cũng gợi cảm lắm, phải để em thưởng thức đôi phần chứ!
- Em định báo thù chắc?
- Đừng nghĩ xấu về em như thế, em muốn ngắm nhìn anh, con người của chủ nghĩa lí tưởng, sống trong những giấc mơ và ảo tưởng của mình.
Anh nói, không, anh chỉ muốn sống ngay lúc ấy, giờ này, chứ chẳng dám nghĩ tới tương lai. Magritte hỏi anh:
- Đã có lúc nào anh sử dụng bạo lực với đàn bà?
Anh nghĩ một lát và khẳng định: chưa bao giờ.
Anh hỏi cô, những người đàn ông của cô có thô bạo hay không?
- Không nhất định... tốt nhất là nói sang đề tài khác. - Cô trả lời.
Magritte quay người, úp mặt trên gối nên anh không nhìn thấy cô tỏ thái độ ra sao. Anh nói anh đã có cái cảm giác bị cưỡng hiếp, đó là quyền lực chính trị, chồng chất trong tim, vì vậy anh hoàn toàn hiểu cô, lí giải cô, đang đau khổ như thế nào khi chưa thoát khỏi sự cưỡng hiếp, bởi đây không chỉ là trò chơi tình cảm. Cũng như anh, mãi sau này được tự do, khi đó mới cảm nhận ngày xưa mình bị cưỡng hiếp, khuất phục. May sao còn giữ được tấm lòng và nội tâm.
- Nhưng với em sao mà cô đơn thế!
Anh nói, anh hiểu cô, hãy cho anh đến bên cô, an ủi cô. Mong cô đừng hiểu lầm, rằng anh muốn lợi dụng cô.
- Không, anh không hiểu được đâu, vì anh là... đàn ông...
Anh nói, anh yêu cô, ngay lúc này, giờ này.
- Đừng nói tới chữ “yêu”, chữ “yêu” dễ nói lắm và chưa có người đàn ông nào không nói đến nó.
- Vậy thì nói gì đây?
- Tùy anh.
- Nói em là một con điếm? - Anh hỏi.
- Lại rất giỏi kích thích dục vọng nữa chứ? - Cô thương hại nhìn anh, cô còn nói, cô không phải là một dụng cụ tính dục, mong được sống trong trái tim anh, mong hiểu được lòng anh, chứ không chỉ hiến thân cho anh. Cô biết điều này rất khó, cơ hồ như tuyệt vọng, nhưng cứ vẫn mãi ấp ủ.