Kinh Tủng Lạc Viên

Chương 996 : Song tiệt thỏ (trung)

Ngày đăng: 22:07 31/08/19

“Hầy xì... Lại là một tên khó chơi...” Oda Ái thấy Bunny tiếp chiêu xong vẫn không thương tích, bèn khẽ gắt một tiếng, sau đó rung cổ tay lại xuất ra một đao. Lần này, Bunny nghiêng người lộn mèo né, giữa không trung còn cao giọng hô lên: “Ây ~~~ Bình tĩnh chút ~ Cô em ~” “Ái, cẩn thận!” Lúc này, vì sự tấn công của Oda Ái, Akechi Tín cũng được giải thoát khỏi sự áp chế của thỏ Bát Ca, cô rút đao đến hỗ trợ ngay, đồng thời nói: “Thực lực thật sự của con thỏ này thâm sâu khó dò, đừng để bị vẻ ngoài của hắn đánh lừa!” “A ~ tôi biết.” Oda Ái không quay đầu lại, trả lời: “Chỉ cần nhìn phản ứng và động tác của hắn là tôi biết rồi...” Đồng thời với việc nói chuyện, thế công của cô cũng không chút trì trệ: “Trong tất cả những NPC tôi từng gặp, không tìm được ai có thể thuật tới mức này nữa...” * * * * * * Song song với lúc đó... Vài giây trước, khi nhóm Chiến Quốc bắt đầu đột kích, tiểu Thán dĩ nhiên cũng bị tấn công. Ba người Vũ Điền Trí, Uesagi Nhân và Sasaki Minh chia thành ba hướng cùng lao về phía hắn. Song, tiểu Thán vẫn bình tĩnh đứng một chỗ, không hề động đậy. Bởi vì hắn biết, một ‘con thỏ khác’ đã thay hắn ra tay rồi. Chỉ thấy thỏ Bát Ca đã đi sau mà tới trước, tham dự chiến cuộc, không chút do dự nhắm hướng Vũ Điền Trí xuất một chiêu: “Áo nghĩa Đoản Mao Thần Quyền - Thiên Phá Hoạt Sát!” Tiếng nói chưa dứt, hai tay Bát Ca đã đẩy về phía trước, một luồng đấu khí cách không bắn về phía Vũ Điền Trí. Trước đó, lúc chiến đấu với Thời Gian Chi Chủ, Vũ Điền Trí là người bị thương nặng nhất trong Chiến Quốc. Mặc dù bây giờ cô vẫn còn có thể chiến đấu, nhưng muốn chính diện phá giải loại chiêu thức như thế này là không có khả năng, cho nên, lúc này, cô chỉ có thể lựa chọn rút lui, tránh né. Vì thế, người đầu tiên trong ba người cứ thế bị Bát Ca dùng một chiêu bức lui. Rất nhanh sau đó, Bát Ca ‘thỏ không dừng móng’, xoay người một cái tạo thành hàng loạt những ảo ảnh, nhất thời vọt đến một bên sườn của tiểu Thán, đối mặt với hai người trong tam giác tấn công là Uesagi Nhân và Sasaki Minh. “Ha ~~~” Lại là một tiếng quát dài, Bát Ca phân hai chân ra, trầm xuống lập thế trung bình tấn, song chưởng giương lên vẽ vòng tròn trên không trung. Độn tác này như mây bay nước chảy, mà lại không mất chút hào khí nào. “Bí áo nghĩa Đoản Mao Thần Quyền - Tư thế Thiên Phá!” Mọi người đều biết rồi, đối với nhân vật 2D mà nói, khi đánh nhau báo tên chiêu thức ra chính là thói thường, mà Bát Ca cũng không ngoại lệ... Câu quát này của hắn, thật đúng là hữu hiệu... Uesagi Nhân và Sasaki Minh đều vội vàng dừng lại bước chân, ngừng thế vọt tới. Đương nhiên, họ cũng không phải là bị tên của chiêu thức đó hù họa, họ chỉ là căn cứ theo kinh nghiệm chiến đấu của mình, phán đoán ra đối phương đang xuất một kỹ năng cùng loại với ‘kỹ năng đặc thù’, hơn nữa... Theo mức độ đấu khí mà mắt thường có thể trông thấy thì cường độ của chiêu này vô cùng kinh người. Tình huống như thế này là vạn vạn lần không thể chống chọi. “Con thỏ này rốt cục có lai lịch gì vậy?” Uesagi Nhân đã toát mồ hôi lạnh: “Thật mạnh!” “Đúng vậy. Áp lực này sắp đột phá giới hạn rồi.” Biểu tình của Sasaki Minh quả thực giống như bị táo bón một tuần rồi vậy. Hắn cân nhắc một chút, sau đó đột nhiên thốt lên: “Không được rồi, tôi phải xuất tuyệt chiêu thôi!” “Tuyệt chiêu?” Uesagi Nhân ngây người một thoáng, sau đó nhìn tên đội hữu của mình, hỏi: “Tuyệt chiêu gì?” Cô nghi ngờ cũng là chuyện đương nhiên, bởi vì ‘tuyệt chiêu’ của Sasaki Minh không phải là kỹ năng, không phải là vật phẩm, cũng không phải là năng lực của danh hiệu. ‘Tuyệt chiêu’ của hắn là một loại mà không thể dùng hình thức số liệu để cho đồng đội thấy được. Tin rằng đã có người đoán được rồi, đó chính là… Hồn ý. “Xem chiêu đi, con thỏ kia…” Một giây sau, ánh mắt Sasaki Minh chợt trở lạnh, rồi trầm giọng đọc: “Nhị trọng thân.” Nói xong, thân hình hắn chợt mơ hồ, rồi từ một chia thành hai, hóa thành hai ảnh tàn. Mà hai ảnh tàn ấy lại thoáng chốc thực thể hóa, nghiễm nhiên trở thành... hai tên Sasaki Minh giống y như đúc. “A? Thế này lại thú vị đấy...” Bát Ca thấy thế, tức khắc biến đổi thần tình: “Năng lực phân thân ta đã thấy rất nhiều, nhưng đều có một đặc điểm chung cơ bản, đó là bất kể có phân ra bao nhiêu phân thân, bản thể vẫn chỉ có một.” Hắn dừng lại một thoáng: “Nhưng... Chiêu này của các hạ không ngờ lại có thể phân ra thành hai thực thể. Thật là không giống người bình thường.” Nghe lời bình luận này, Uesagi Nhân sửng sốt nhìn về tên đội hữu của mình: “Không ngờ cậu lại còn ngấm ngầm cất giấu đòn sát thủ như thế đấy...” “Cũng không được coi là đòn sát thủ gì.” Hai Sasaki Minh cùng mở miệng trả lời: “Tôi chỉ là ngẫu nhiên phát hiện, phân ra một cái ‘mình’ nữa sẽ giảm đi áp lực mà thôi.” “Nghe... Có vẻ như là thực thể hóa quá trình phát bệnh nhân cách phân liệt ấy nhỉ?” Tiểu Thán là dân học y, nghe thấy thế bèn tức thì ‘châm cho một cái chọc’ ngay. (Hai) Sasaki Minh không trả lời hắn, mà chỉ nhìn kẻ ở trước mặt họ là Bát Ca, cùng mở miệng nói chung một lời: “Con thỏ kia... Mi đúng là rất lợi hại, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.” Tiếng nói chưa dứt, hai bóng người đã lao theo hai quỹ tích đối xứng với nhau đến hai bên sườn của Bát Ca, cùng đồng thời quát lên, xuất chiêu: “Hoạt Sát - Thập Lục Dạ Nguyệt Hoa!” Đây, mới chính là tất sát kỹ mạnh nhất của Sasaki Minh. Mặc dù chiêu này còn chưa đạt được tiêu chuẩn của cấp S, nhưng... Khi sử dụng trong trạng thái nhị trọng thân, uy lực của nó sẽ lớn hơn không chỉ gấp đôi. Nếu so sánh, đòn tấn công này của hắn tương đương với khi hai người chơi hàng đầu hệ cận chiến sử dụng một kỹ năng phối hợp, mà ý thức của hai người này còn là tương thông nữa! Từ góc độ đó mà xem, nó cũng không kém cạnh mấy với Thánh Ma Thiểm Hoàng Trảm của Giác ca liên thủ với Nhược Vũ. “Nguy rồi...” Chớp mắt khi đối phương ra tay, tiểu Thán suy nghĩ thật nhanh trong đầu: “Bát Ca không có phương thức phòng ngự bao phủ bên ngoài thân thể như Thời Gian Chi Chủ, mà đòn tấn công này của Sasaki Minh thì dùng Chuyển Long Hô Hấp Pháp là tám phần đỡ không nổi... Bất kể có nhìn thế nào, Bát Ca cũng chỉ có dùng Vô Tưởng Chuyển Sinh để tránh thoát nó đi thôi. Nhưng... Anh ta hiện giờ đứng đây là vì bảo vệ mình, rất có khả năng vì cố kỵ sự tồn tại của mình mà không trốn tránh, như thế...” Nghĩ đến đây, thân thể của tiểu Thân theo bản năng chấn động, đồng thời cũng cố ý phát ra một thanh âm đạp đất rất rõ ràng. Ý định của hắn rất rõ ràng, đó là nhắc cho người đang che ở trước mặt mình là Bát Ca rằng có thể dùng Vô Tưởng Chuyển Sinh để tránh chiêu. Nhưng, điều khiến tiểu Thán bất ngờ chính là... Bát Ca vốn không có ý định tránh né! Chớp mắt, vị tổ tông Đoản Mao Thần Quyền này lại lộ ra một biểu tình ung dung thư thả. Ngay khi hai Sasaki Minh phân biệt lao đến bên cạnh, hai chân của Bát Ca đột nhiên rời khỏi mặt đất, thân thể đổi thành tư thế ngồi xếp bằng. “Vị tiên sinh khôn khéo này...” Bát Ca một bên nói chuyện, một bên lại mỉm cười nâng hai tay lên hai bên sườn: “Thật xin lỗi, đồng thời tấn công ta từ hai bên... Là hành động cực kỳ không sáng suốt.” Nghe thấy câu nói này, trên gương mặt của hai Sasaki Minh đều lộ vẻ ngạc nhiên. Một cảm xúc mang tên là ‘sợ hãi’ khiến áp lực trong lòng hắn lại một lần nữa tăng gấp đôi... “Ít nhất cũng giúp ngài chết đi một cách không đau khổ...” Trong lúc Bát Ca mở miệng, sát chiêu đã hiện. “Đoản Mao Hữu Tình Phá Nhan Quyền!” “Soạt ~~ Soạt ~~” Hai tiếng vút khẽ vang lên, hai quyền phong ẩn chứa kình lực nhu hòa đã phân biệt thoát ra khỏi hai tay của Bát Ca, xuyên thấu qua người của hai Sasaki Minh. Thân hình Sasaki Minh nhất thời khựng lại, điểm sinh tồn rớt xuống thành không, mà tất sát kỹ đã như tên lên trên dây cung của hắn... Cũng theo đó bị bóp chết ở giai đoạn chờ phát. “Đáng ghét, con thỏ này còn mang kèm cả hiệu quả của kỹ năng ‘tức chết người’ nữa.” Hài cốt Sasaki Minh còn chưa lạnh, phía sau của tiểu Thán, Vũ Điền Trí đã quay trở lại, mắt thấy đội hữu chết trận, trong lòng cô thầm nói: “Không ngờ Địa Ngục Tiền Tuyến lại có thể nhờ được NPC mạnh như vậy hỗ trợ. Đây quả là phạm quy mà!” Buồn bực thì buồn bực, Vũ Điền Trí vẫn còn kiên trì tấn công, bởi vì cô biết, chiến cuộc lúc này đã không còn dung cho các cô bất cứ cơ hội nào để chờ đợi và do dự nữa rồi... Trước khi chiến đấu, năm người đội Chiến Quốc đã bị Thời Gian Chi Chủ đánh cho tơi bời hoa lá, cho nên họ mới định dựa vào ưu thế nhân số tấn công tiểu Thán. Trận chiến này, họ vốn định đánh nhanh thắng nhanh... Năm chọi một, chiến thắng thật nhanh sau đó tại chỗ khôi phục, đó mới chính là kết quả tốt nhất. Nhưng, hai con thỏ làm rối, khiến tình hình chiến đấu đột nhiên thay đổi, tình hình năm chọi một trong chớp mắt đã biến thành ‘một người chơi trạng thái gần như đầy, cộng hai NPC dũng mãnh cùng đánh với một đội năm người máu gần tàn’. Mà bây giờ, Chiến Quốc đã mất đi một người trước, tình thế có thể nói là như thêm sương trong trời băng tuyết. Nếu họ dừng lại thế công, vậy thật sự một chút cơ hội cũng sẽ không còn nữa. “Con thỏ đáng chết, đừng coi thường người khác quá!” Vài giây sau, Vũ Điền Trí thét to một tiếng, sau đó cắm thanh đao võ sĩ trong tay xuống đất. “Đinh ~~” Một tiếng huýt vừa kỳ dị lại vừa thanh thúy vang lên, tuyên cáo cho sự mạo hiểm chết trận khi dốc hết linh lực phóng thích năng lực đặc thù từ danh hiệu ‘La Sát Hầu’ của Vũ Điền Trí... (Danh xưng: La Sát Tập Thiên Trụ) (Loại hình năng lực đặc thù: chủ động) (Tiêu hao: 500 điểm linh lực) (Hiệu quả: chuyển hóa một khu vực hình trụ có bán kính mười mét thành Tập Thiên Trụ Vực (thời gian duy trì ba mươi giây, thời gian làm lạnh hai mươi bốn giờ, khi phát động cần tạm thời khóa một món vũ khí hệ đao kiếm cấp hoàn mỹ trở lên, đã khóa chặt với người sử dụng thuật vào trong á không gian)) (Ghi chú: mọi người chơi, NPC, quái vật ở trong Tập Thiên Trụ Vực đều không thể sử dụng kỹ năng, vật phẩm hoặc năng lực đặc thù. Đơn vị trong Tập Thiên Trụ Vực không thể bị giết chết, cũng không thể thực hiện được bất cứ hành vi tấn công gì. Mọi thương tổn, hiệu quả đặc biệt, v.v... thuộc phạm trù vật lý hay phi vật lý đến từ ngoài Tập Thiên Trụ Vực, sau khi vào Trụ Vực đều sẽ mất đi hiệu lực. Các thể sinh mệnh trong ngoài Tập Thiên Trụ Vực đều có thể tự do ra vào, nhưng hành động tiến vào hay rời khỏi Trụ Vực sẽ khiến lập tức tổn thất 95% giá trị sinh tồn lớn nhất của bản thân) Nếu nhìn thoáng qua, kỹ năng này dường như chỉ lãng phí thời gian đối chiến của hai bên, vì nếu đã biết hiệu quả của nó rồi, người bên trong chắc chắn sẽ không chủ động đi ra, mà người chơi bên ngoài cũng sẽ không chủ động đi vào, mà đứng từ bên ngoài tấn công vào bên trong thì chỉ là phí công; nhốt cả hai bên địch và ta vào một thể cũng là phí công... Nghĩ như thế nào thì kỹ năng này cũng chẳng đáng với mức tiêu hao 500 điểm linh lực đồ sộ ấy. Nhưng, kỹ năng có mạnh mẽ hay không, mấu chốt còn phải xem người sử dụng thế nào. Chỉ cần đạt được một ít điều kiện đặc thù, chiêu này sẽ trở thành thần kỹ. Cùng lúc đó... “Ai... Lại tự lẩm bà lẩm bẩm vài câu với bản thân là đã ra tay ngay rồi...” Uesagi Nhân thở dài một tiếng. Mặc dù ngữ khí cô tựa như đang oán trách hành vi của đội hữu, nhưng động tác của cô lại không hề trì trệ: “Vậy mình cũng chỉ có thể...” Cô dùng hai tay cầm chuôi đao, nâng nó lên, một chiêu tuyệt thức đã ngưng tụ trên thân đao: “Phụng bồi tới cùng rồi.”