[Kojiyuu] Người Yêu Tiền Tỷ
Chương 5 :
Ngày đăng: 03:18 19/04/20
Haruna kể từ lúc bị Yuko cho uống xuân dược thì ý thức cũng dần trở nên mông lung, cơ thể mềm nhũn vô lực dựa hẳn vào người Yuko. Haruna chỉ biết lúc này cơ thể cô đang rất nóng và khó chịu, cảm giác như muốn giải phóng thứ gì đó nhưng lại không tài nào làm được. Cảm nhận được hơi thở lành lạnh của Yuko cứ phả đều đều vào mặt có đôi chút ngứa ngáy, cô khẽ đẩy người Yuko ra thì lập tức cũng bị kéo lại ôm vào lòng. Cơ thể của Haruna lúc này rất mẫn cảm, chỉ cần một đụng chạm nhỏ thôi cũng sẽ kích thích tột độ hệ thần kinh đang căng cứng của mình, vậy nên khi bị Yuko mạnh bạo ôm thì Haruna đã phải cắn chặt răng để ngăn lại những phản ứng vô cùng xấu hổ của cơ thể.
“Buông... Ra..” – Haruna cố lắm mới phát ra được tiếng nói.
“Ngoan ngoãn nằm yên đi, càng bướng bỉnh thì càng khó chịu đó.”
“Đồ chết tiệt...”
“Hôm nay cậu chửi tôi bao nhiêu lần thì sau này tôi sẽ phạt cậu bấy nhiêu lần đó nha.” – Yuko nhếch miệng cười gian manh.
Haruna bây giờ cũng không còn hơi sức đâu để mà cãi cự với Yuko nữa, càng ngày cô càng cảm thấy khó thở hơn, Haruna lúc này hận không thể bóp chết cái người đã chế ra thứ thuốc chết tiệt này.
Một lúc lâu sau, cũng không biết là bao lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại. Haruna mơ hồ để cho Yuko bế cô đi đâu đó, trong vô thức cô có nghe loáng thoáng vài câu nói như là...
“Yuuchan về rồi à con? Con ăn tối chưa?”
“Ô? Cô gái nào đây?”
“Ngày mai còn phải đi học đó.”
Haruna lúc này đã để sự mệt mỏi khó chịu xâm chiếm hết tâm trí, cô nghĩ là bản thân đã đến giới hạn rồi, nhưng khi cơ thể bị Yuko ném lên một nơi mềm mại và rồi cả người bị một sức nặng đè lên thì Haruna theo bản năng mà mở to mắt, lập tức nhìn thấy rõ mồn một khuôn mặt phóng to của Yuko.
“Cậu lúc này trông câu dẫn phết.”
“Cậu...” – Haruna trừng mắt lấy tay nắm lấy cổ áo Yuko.
“Bình tĩnh nào, bây giờ cậu có đè tôi ra hành sự thì cũng không giúp được gì đâu. Cậu bắt buộc phải là người nằm dưới thôi. Nhưng mà...”
Yuko hôn nhẹ lên môi Haruna một cái rồi ngồi dậy, bỏ ra ngoài. Lúc này Haruna mới ý thức được cô đang nằm trên một chiếc giường vô cùng mềm mại, nhìn xung quanh thì cô đoán đây chính là phòng ngủ, của ai thì chắc là của cái tên chết tiệt đó rồi. Haruna khó nhọc lấy tay lên che mắt mà thở dốc, không xong rồi, cô sắp ngất thật rồi. Đúng lúc đó thì Yuko mở cửa bước vào, cầm trên tay là hai ly nước.
Yuko đặt chúng lên đầu giường, ôn nhu đỡ Haruna ngồi dậy, sau đó lại lấy giơ ra trước mặt Haruna.
“Bây giờ chúng ta sẽ chơi một trò chơi may rủi.” – Yuko dùng giọng ám mụi nói. – “Một trong hai ly nước này có chứa thuốc giải.”
“...”
“Được rồi, tóm lại là tôi rất giữ lời hứa, hôm qua chỉ giúp cậu thay đồ chứ không có làm gì nữa hết, giờ thì đi vệ sinh cá nhân đi, còn ăn nữa, đợi cậu dậy sáng giờ làm tôi đói quá.” – Yuko ném cho Haruna một bộ quần áo mới tinh, kèm theo một cái khăn tắm cũng mới nốt, mặt thì hướng về phía phòng tắm ở trong góc. – “Yên tâm tôi chưa có xài qua đâu.”
Nhìn bộ dáng bỉu môi giận dỗi của Haruna thì Yuko không tự chủ được mà nở một nụ cười. Nếu như nói hôm qua cô không làm gì hết thì thực sự là nói dối đó, có một mỹ nhân nằm dưới thân mình như thế thì ít nhiều cũng không kiềm chế được đúng không? Ừ thì Yuko có chiếm tiện nghi của Haruna, chiếm cũng hơi nhiều, nhưng mà mấu chốt quan trọng vẫn chưa có vượt qua.
Nếu như là bình thường thì chắc chắn Yuko đã đè Haruna ra ăn sạch hết rồi, nhưng vì lần này Yuko lại cảm thấy cô gái ngơ ngơ này có gì đó rất thú vị và thu hút, cô vẫn còn muốn chơi trò mèo vờn chuột cùng Haruna một chút nữa.
Yuko đang ngồi suy nghĩ xem sau này sẽ làm gì để chọc ghẹo Haruna thì cửa phòng tắm bật mở, mang theo mùi hương thơm phức trộn lẫn giữa sữa tắm và dầu gội, Yuko thõa mãn hít một hơi thật sâu rồi tỏ ý bảo Haruna lại ngồi kế cô, không ngờ nàng lại ngoan ngoãn đến ngồi thật, thế là cô không ngần ngại gì mà ôm Haruna vào lòng, vùi đầu vào mái tóc có phần ẩm ướt của Haruna mà hưởng thụ.
“Biến thái! Đi ra!”
“Mấy lần trước coi như tôi bỏ qua, nhưng kể từ bây giờ cậu mà mở miệng chửi tôi nữa là tôi sẽ phạt đó.”
“Cậu nói cái vớ vẩn gì vậy?”
“À phải rồi, sau này cậu có thể gọi tôi là Yuuchan, tôi sẽ gọi cậu là... Nyan... NyanNyan.” – Yuko khẽ vuốt vuốt cái bông tai của Haruna.
“Cậu bị bệnh nhà giàu ảo tưởng à? Cậu nghĩ tôi nghe sao?”
“Không muốn cũng phải nghe thôi, bây giờ cậu đã chính thức trở thành người yêu của tôi rồi.” – Yuko nở nụ cười nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Cô sóc đến ngăn tủ lôi ra một tờ giấy giơ ngay trước mặt cô mèo. Dù Haruna có mắt nhắm mắt mở mà nhìn đi chăng nữa thì vẫn nhận ra được tờ giấy quen thuộc này.
“Là hợp đồng, đọc cho kỹ dòng này đây nè, NyanNyan – tức Kojima Haruna bây giờ đã chính thức trở thành người yêu của Oshima Yuko, thời hạn: Suốt đời. Đã ký tên.”
Yuko thích thú không biết phản ứng của Haruna sẽ như thế nào, nhưng không ngờ Haruna chỉ trưng cái mặt lạnh ra mà phán một câu xanh rờn.
“Tôi bỏ việc, hủy hợp đồng đi.”