[Kojiyuu] Người Yêu Tiền Tỷ
Chương 7 :
Ngày đăng: 03:18 19/04/20
Tất cả nữ sinh trường trung học Majihabara đều có một vị thế cao trong xã hội, đều có một chỗ dựa lưng vững chắc đó chính là gia đình dòng họ. Thế nhưng để sống trong cái thương trường luôn phải đấu tranh quyết liệt này thì ít nhiều cũng sẽ đều dính đến xã hội đen, dính đến những việc làm phi pháp, chỉ là độ sâu khác nhau mà thôi.
Tập đoàn Oshima không phải là một tập đoàn lâu đời, chính xác là chỉ mới nổi lên khoảng 50 năm gần đây nhưng lại có một chỗ đứng khá vững mạnh trên thương trường. Điều này không phải là không có cơ sở để cho mọi người nghi ngờ rằng đằng sau việc kinh doanh quản lý các Shopping Mall, các khu vui chơi lớn chính là những việc làm không thể đưa ra ngoài ánh sáng.
Trắng đen lẫn lộn, chuyện này ai cũng biết, nhưng không một ai lên tiếng, họa chăng chỉ có những người cảnh sát nghiêm minh mới một mực ngày đêm tìm kiếm chứng cứ truy bắt họ. Thế nhưng đã ngồi vào vị trí cao như vậy, làm sao có thể dễ dàng bất cẩn được, cho dù không mua chuộc một viên cảnh sát trong tổ chức, cũng sẽ kiếm một người khác chịu tội thay, hoặc là sử dụng hàng vạn mưu kế khác để chạy thoát.
- O0o-
Khu nhà hoang Daikko.
Yuko cùng ba thuộc hạ thân thích nhất chầm chậm rọi đèn pin lấp ló men theo một con đường khá rộng, xung quanh một mảng tối om, thực sự cái ý tưởng giao dịch ở khu nhà hoang vào đêm tối thật tồi tệ, Yuko khẽ chán nản thở dài. Đi được thêm một khoảng nữa thì Yuko thấy có ánh sáng, không cần phải hỏi cũng biết đó chính là đối tác đang đợi cô.
“Oshima-san, ở đây.” – Người đàn ông trung niên lập tức từ trên ghế sofa đứng dậy vươn tay chào Yuko.
“Thật công phu, cho người đem cả một bộ bàn ghế đến đây.” – Yuko mỉm cười lịch thiệp bắt tay với ông ta.
“Tất nhiên phải như vậy rồi, Oshima-san mời ngồi, mời ngồi.”
Yuko thuận ý ngồi xuống, khoanh tay dựa vào thành ghế thư giãn, ba thuộc hạ trải đều ra đứng xung quanh.
“Tôi không thích vòng vo cho lắm nên tôi sẽ vào ngay vấn đề chính, chúng ta giao dịch được chưa?”
“Tất nhiên rồi.”
“Tiền nong đã xong xuôi hết rồi chứ?” – Yuko đưa ánh mắt sắc bén ra dò hỏi.
Người đàn ông mỉm cười gật nhẹ đầu một cái, rồi kêu vệ sĩ đem ra một cái vali, đặt lên bàn, mở ra, bên trong chứa đầy những cọc tiền giấy 10,000 yên. Yuko thích thú vỗ nhẹ tay, một trong ba thuộc hạ của cô cũng nhanh chóng mở chiếc vali màu đen bên người ra, bên trong chính là chứa đầy những gói bột màu trắng.
Bỗng nhiên...
“Tất cả đứng yên!!! Giơ hai tay lên đầu!!!” – Không biết từ đâu xuất hiện cả một lực lượng cảnh sát hùng hậu.
“A~~ NyanNyan làm rồi mà giờ lại không nhận sao?” – Yuko ôm miệng giả vờ bi thương.
“Đừng có nói vớ vẩn nữa, mau lấy hết tất cả thức ăn cho tôi đi.” – Haruna thong thả ngồi vào bàn, ngước mặt nhìn Yuko như thể việc Yuko hầu hạ cô là đúng rồi.
“Lấy hết? Cậu ăn hết được sao?”
“Ăn hết, tôi ăn hết nguyên cái Nhật Bản này luôn cũng được.”
“Ừm...” – Yuko nhún vai ngoan ngoãn bước đi.
Khoảng mười phút sau thì Yuko quay lại, và cái khay đựng phần ăn thì không có vẻ gì giống như ý của Haruna.
“Lấy hết tất cả thức ăn cơ mà...” – Haruna rất nhanh bỉu môi lên tiếng.
“Ngoan ngoãn mà ăn đi, cậu ăn nhiều quá mập ra thì tôi không thích cậu nữa đâu.”
“Vậy thì tôi phải tích cực ăn mới được.”
Yuko phì cười trước sự trẻ con của Haruna, thật sự rất đáng yêu. Cô buông muỗng ngồi ngắm Haruna ăn, một lúc sau mới lên tiếng.
“Còn nữa...”
“Sao?”
“Majihabara không tính tiền ăn trưa của học sinh, vậy nên có thể ăn bao nhiêu tùy thích. Nếu như cậu nghĩ rằng cậu ăn nhiều giống như cái cô Acchan kia để chọc tức tôi thì không có tác dụng đâu.”
“Sao cậu biết?” – Haruna mở to mắt nhìn Yuko.
“Cả hai đều làm trong cái dịch vụ thuê người yêu thì ít nhiều cũng phải biết nhau chứ đúng không? Tôi phải để ý cô ta chứ, tránh để cho cô ta dạy hư người yêu của tôi.”