Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 13 :
Ngày đăng: 19:46 19/04/20
Thành Thiên Bích nhìn cậu một hồi, nói: “Anh đã mạnh mẽ hơn lần đầu tiên tôi gặp anh.”
Thành Thiên Bích nhíu mày: “Hạt nhân gì?”
Tùng Hạ lắc đầu: “Tôi không biết, miếng ngọc cổ này nhắc đến rất nhiều về năng lượng, năng lượng quay xung quanh Ngũ hành, gió thuộc Mộc. Cậu tiến hóa ra năng lượng gió, trong thân thể cậu nhất định là có nhiều nguyên tố Mộc, nếu cậu có thể cảm nhận được cái gọi là ‘hạt nhân’, miếng ngọc cổ này có thể giúp chúng ta.”
Thành Thiên Bích bán tín bán nghi nhìn miếng ngọc kia, dựa theo những gì Tùng Hạ vừa nói, nhắm hai mắt lại, chậm rãi hô hấp.
“Điều tiết tần suất hô hấp, càng chậm càng tốt, sau đó tìm thử năng lượng gió trong cơ thể cậu, đi theo năng lượng đó, nhìn lộ tuyến tuần hoàn của nó bên trong cơ thể. Giống như vòng tuần hoàn máu hỗ trợ tim mạch, có lẽ bên trong cơ thể cậu cũng có một thứ như vậy, hỗ trợ năng lượng tuần hoàn.”
Thành Thiên Bích tĩnh tâm, điều chỉnh tần suất hô hấp, nỗ lực cảm nhận sự biến hóa của thân thể trong ý thức.
Quả thật trong cơ thể hắn có một năng lượng đi ra ngoài, đó là cội nguồn của sức gió mà hắn tạo ra. Chỉ có điều năng lượng này rất yếu, hơn nữa chỉ cần đấm ra một đấm, sẽ hao hết năng lượng trong nháy mắt. Nếu như năng lượng này có thể tăng cường thông qua huấn luyện, nó sẽ là sức mạnh to lớn đến thế nào!
Trong không gian của bóng tối, ngoại trừ tiếng hô hấp của hai người và tiếng tỉ tê của côn trùng thì không còn bất kỳ âm thanh nào khác.
Hai người đều không nói gì, Tùng Hạ đang đợi, Thành Thiên Bích lại một lần nữa cảm nhận cội nguồn năng lượng kia.
Cũng không biết qua bao lâu, Thành Thiên Bích đột nhiên cảm nhận được một năng lượng dao động tương đối mạnh mẽ ở đan điền, tất cả lực chú ý của hắn đều tập trung vào chỗ đó, hắn dần dần “nhìn” thấy từ nơi đó xuất hiện một hình cầu màu xanh biếc, thể tích hình cầu rất nhỏ, hơn nữa viền ngoài của nó có một lớp sương màu xanh lá, có vẻ đục ngầu khó nhìn. Từ quả cầu màu xanh đó không ngừng có những dòng năng lượng màu xanh rất nhỏ chảy ra toàn thân hắn.
Đây là hạt nhân năng lượng?!
Thành Thiên Bích mở mắt.
Tùng Hạ vội la lên: “Cậu cảm nhận được cái gì?”
“Không thể xác định, nhưng tôi ‘nhìn’ thấy năng lượng tập trung rồi tỏa ra khỏi điểm kia, có lẽ đó chính là hạt nhân năng lượng mà anh đã nói.”
Thành Thiên Bích rút chân về: “Không cần thiết, anh cứ đi đi.”
Tùng Hạ sống chết cũng không chịu, khăng khăng đi giày cho Thành Thiên Bích, sau đó kiên định nói: “Chúng ta đi tìm nước nóng, tìm thuốc trị thương, tìm thức ăn.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu một hồi, nói: “Anh đã mạnh mẽ hơn lần đầu tiên tôi gặp anh.”
Tùng Hạ dụi dụi con mắt: “Tôi không thể cứ mãi làm gánh nặng của cậu được. Dù không thể bảo vệ cậu, nhưng tôi cũng phải giúp cậu. Binh ca, chúng ta cùng sống sót.”
Thành Thiên Bích nhíu mày, lộ ra một nụ cười cực nhạt: “Anh… nghe lời tôi nói là đủ rồi.”
Tùng Hạ trợn to hai mắt: “Binh ca, cậu vừa cười sao? Cậu cười lần nữa cho tôi xem đi.”
Thành Thiên Bích đẩy mặt cậu ra, đứng lên.
“Binh ca, có phải cậu vừa cười không?”
“Đừng ồn.”
“Binh ca, tôi gọi tên cậu được không? Gọi là Thiên Bích được không? Có được không vậy?”
Tùng Hạ đi theo đuôi hắn, kiên quyết phải hỏi đến cùng: “Cậu không nói lời nào, vậy tôi cứ gọi nhé, Thiên Bích?”
“Thiên Bích, cậu đi chậm lại một chút đi, chân cậu không đau sao, đi chậm một chút, đã trì hoãn hai ngày, chúng ta cũng không cần phải đi nhanh thêm lúc này đâu.”
“Thiên Bích…”