Kỷ Cambri Trở Lại
Chương 22 :
Ngày đăng: 19:46 19/04/20
Tham mưu trưởng gật đầu: “Chắc các cậu đại khái cũng biết bây giờ những thành phố càng xa Thanh Hải thì càng an toàn. Có người từ Thanh Hải chạy tới được Côn Minh nói rằng tại Thanh Hải, có một danh xưng mới với những người bình thườngkhông được tiến hóa, các cậu có biết là gì không?”
Tùng Hạ vốn tưởng rằng tham mưu trưởng chỉ dự định gặp Thành Thiên Bích, không ngờ Triệu Khiêm nhìn cậu nói: “Cậu cũng đi.”
Tùng Hạ có chút bất ngờ, cùng Thành Thiên Bích rời khỏi phòng.
Hai người được dẫn lên một văn phòng ở lầu hai, bên trong có ba người đàn ông trung niên đang ngồi, Thành Thiên Bích chào một tiếng: “Tổng tham mưu trưởng Triệu, Tư lệnh Lưu, Phó tư lệnh Thẩm.”
“Tiểu đồng chí Thành Thiên Bích, ngồi đi.” Tham mưu trưởng chỉ vào ghế: “Còn tiểu đồng chí này nữa, nghe nói cậu là cháu trai của giáo sư Tùng, có phải không?”
Tùng Hạ gật đầu: “Ngài quen chú tôi ư?”
“Trước đây ở Bắc Kinh từng gặp nhau một lần. Bây giờ giáo sư Tùng là nhân vật quan trọng ở Bắc Kinh, lực lượng nòng cốt trong cuộc nghiên cứu toàn cầu đột biến lần này.”
Tùng Hạ cũng không thấy bất ngờ. Trước đây chú cậu cống hiến trong lĩnh vực cổ sinh vật học đã rất có tiếng tăm ngay cả trên tầm quốc tế, cuộc đột biến lần này vừa vặn không thể tách rời lĩnh vực của chú.
Tham mưu trưởng nhìn Tùng Hạ: “Cậu nhất định sẽ cho rằng giáo sư Tùng được trung ương đặc biệt coi trọng vì ông ấy là chuyên gia trong lĩnh vực cổ sinh vật học, phải không?”
Tùng Hạ hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ còn có nguyên nhân nào khác?”
“Đương nhiên đó là một nguyên nhân quan trọng trong đó, nhưng điều còn quan trọng hơn chính là, giáo sư Tùng là người tiến hóa não bộ.”
Người tiến hóa não bộ?!
Tùng Hạ và Thành Thiên Bích liếc nhau, bọn họ đều biết trong lòng đối phương đang suy nghĩ gì.
Cuộc tiến hóa toàn cầu càng trở nên trầm trọng, hai người cũng biết càng ngày càng có nhiều giống loài tiến hóa. Bọn họ càng biết nhiều thì càng có hy vọng có thể phân loại những giống loài tiến hóa này thành một hệ thống, như vậy mới dễ dàng cho họ đi xử lý.
“Đúng là dị nhân, nhưng hắn không chịu nói.”
“Hừm, đúng là có vài người như vậy, không muốn để lộ, muốn giữ lại thực lực để bảo vệ mình. Đồng chí Tiểu Thành, tôi cho cậu một nhiệm vụ, mấy người đã từng tiếp xúc qua, cậu xem xem có thể khuyên hắn cùng đi với chúng ta hay không. Dù sao nhiều người có thực lực thì dân chúng bị tổn thương có thể ít đi một chút, cũng không miễn cưỡng, tận lực khuyên nhủ vậy.”
Thành Thiên Bích đáp: “Rõ, tham mưu trưởng.”
Sau khi rời phòng làm việc, hai người vẫn không nói lời nào, sợ trên hành lang không an toàn. Cho đến tận khi về được đến phòng, Tùng Hạ vẫn còn sợ hãi nói: “Hôm nay lấy được nhiều tin tức quá, tôi thấy hơi không tiêu hóa nổi.” Cậu thoáng nhìn qua Thành Thiên Bích, gắng gượng nở nụ cười: “Không ngờ cậu lại là bảo bối quý giá đến vậy.”
Cậu biết mình nên vui thay cho Thành Thiên Bích, nhưng khi Thành Thiên Bích càng ngày càng lợi hại, sự chênh lệch giữa họ càng lúc càng lớn. Cậu thật sự hy vọng mình cũng là một người tiến hóa, có thể kề vai chiến đấu với Thành Thiên Bích, chí ít thì cũng có bản lĩnh đứng bên cạnh người đàn ông này.
Thành Thiên Bích vẫn chẳng có biểu cảm gì: “Những điều họ nói còn quá mơ hồ. Tôi không biết người có thể khống chế lửa kia rốt cuộc lợi hại thế nào, thế nhưng từ sau khi động đất xảy ra đến bây giờ vẫn chưa được một tháng, sao có thể có sức mạnh để xoay vần trời đất. Chuyện sau này chẳng ai nói trước được, đừng quá để bụng.”
Tùng Hạ cười nói: “Nhưng tôi thật sự mong cậu sẽ trở nên lợi hại, như vậy cậu sẽ rất an toàn. Cậu lợi hại như vậy, nhất định có thể bảo vệ mình thật tốt.”
Thành Thiên Bích nhìn cậu thật sâu: “Trước khi đưa anh về đến Bắc Kinh, tôi cũng sẽ bảo đảm an toàn cho anh.”
Tùng Hạ kích động, không nhịn được bèn ôm lấy vai hắn: “Cám ơn cậu, binh ca, quen cậu thật tốt.”
Thành Thiên Bích nhẹ nhàng ngửi tóc Tùng Hạ, cũng không vội đẩy cậu ra, nói: “Anh cũng không phải hoàn toàn vô dụng, anh có miếng ngọc kia đã giúp tôi rất nhiều rồi, đừng nghĩ nhiều.”
Tùng Hạ gật đầu, sự cảm kích và ỷ lại của cậu với Thành Thiên Bích càng sâu thêm vài phần.
Mặc dù có bề ngoài rất lạnh nhạt nhưng nội tâm của Thành Thiên Bích không phải kiểu không nói lý lẽ như vậy. Ít ra, Tùng Hạ cảm thấy mình có thể sống đến bây giờ thì toàn do hắn ban tặng. Không cần biết xảy ra chuyện gì, cậu cũng phải gắng hết sức mình giúp ích cho Thành Thiên Bích.
Không cần biết sự lựa chọn của ngọc cổ xuất phát từ nguyên nhân gì, cậu cũng sẽ lợi dụng miếng ngọc này trợ giúp Thành Thiên Bích trở nên mạnh mẽ hơn. Cậu nhất định phải sống sót, cậu phải sống để chứng kiến cái ngày mà sức mạnh của Thành Thiên Bích có thể xoay vần trời đất!