Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 7 :

Ngày đăng: 19:45 19/04/20


Thành Thiên Bích cúi đầu nhìn thoáng qua quân trang trên người mình, lúc này mới thu hồi ánh mắt, đi theo Tùng Hạ.



Tùng Hạ cảm giác trong lúc mơ ngủ có ai tát mình bồm bộp vài cái. Cậu tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy gương mặt lạnh như băng của Thành Thiên Bích gần ngay trước mắt, vỗ mặt gọi cậu tỉnh dậy.



Tùng Hạ ngẩn người: “Cậu… cậu không sao chứ?”



Thành Thiên Bích nói: “Đứng lên.” Mặc dù giọng nói khàn khàn, nhưng Tùng Hạ cảm thấy gương mặt hắn đã hồng hào lên rồi.



Tùng Hạ vui mừng la lên một tiếng, ôm lấy hắn: “Người anh em, cậu không sao thật rồi! Cậu làm tôi sợ muốn chết.” Từ khi tận thế bắt đầu, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng, cười đến lộ ra cả hai chiếc răng nanh.



Thành Thiên Bích giật mình, nhiệt độ thân thể Tùng Hạ khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, nhưng hắn không quen tiếp xúc thân mật thế này. Khi tỉnh lại, phát hiện mình và một người đàn ông quen nhau chưa được mấy tiếng ôm nhau ngủ chung, trong lòng hắn rất khó chịu.



Thành Thiên Bích đẩy cậu ra: “Tôi bảo anh đứng lên.” Nói xong quay mặt đi, cúi đầu đi giày.



Tùng Hạ xán tới, nắm lấy mặt Thành Thiên Bích nghiêng sang hai bên, quan sát hai giây, không khỏi cười nói: “Cậu ngượng à?”



Thành Thiên Bích liếc cậu một cái: “Anh có bao nhiêu lời thừa chưa nói hả?”



Tùng Hạ cười cười: “Cái cậu này đúng là, đẹp trai như vậy, từ nhỏ không thiếu bạn phải không? Sao lại tự kỉ thế.”



Thành Thiên Bích đứng lên, hoạt động tay chân một chút. Mặc dù gương mặt có vài phần tiều tụy, nhưng tinh thần nhìn qua cũng không giống người vừa đi dạo một vòng ở Quỷ Môn Quan về.



Tùng Hạ cũng nhảy xuống giường: “Chúng ta ngủ bao lâu rồi? Lúc nãy cậu đúng là khiến tôi sợ muốn chết, người lạnh như tảng băng, vết thương nhất định là bị nhiễm trùng. May mà cậu không sao rồi, có lẽ chuyện này có liên quan đến đột biến trong thân thể cậu.”



Thành Thiên Bích vung tay một chút, cảm thấy trong cơ thể sinh ra một năng lượng không rõ khiến thân thể hắn trở nên nhẹ nhàng, tinh thần cũng càng thêm phấn chấn. Khi hắn siết tay lại, hắn cảm nhận được một sức mạnh mạnh mẽ. Mỗi lần bước đi, hắn có thể cảm nhận được lực ở cơ đùi. Ngay cả thị lực của hắn cũng đều được tăng cường, những hình ảnh đi vào mắt trở nên sạch sẽ tinh vi như vừa được gột rửa. Nếu phải tìm một từ để hình dung cảm giác của hắn bây giờ, đó chính là thay – da – đổi – thịt.



Tùng Hạ đã quen chuyện Thành Thiên Bích không nói chuyện với mình, nhưng cậu lại không chịu nổi chuyện giữa hai người lại không một tiếng động. Hoàn cảnh bây giờ cũng đủ khiến người ta chán nản rồi, cậu không muốn tâm trạng mình càng thêm áp lực. Vì vậy, một mình cậu cũng có thể lải nhà lải nhải cả nửa ngày: “Cậu cảm thấy thế nào? Có còn lạnh không? Tôi cảm thấy trong phòng không còn lạnh nữa, có thể nhiệt độ đã tăng trở lại. Bây giờ cậu có còn thấy chỗ nào không thoải mái hay không?”




Thành Thiên Bích ném những túi bị phồng này đi, lấy từ bên trong ra một túi thịt khô được đóng gói chân không hoàn hoàn hảo nhất, sau khi xé mở thì cắn một miếng lớn, có vẻ đã đói lắm rồi.



Tùng Hạ tìm chai nước, vặn nắp rồi đưa cho hắn: “Cậu đừng ăn nhanh quá, vả lại cái này mặn lắm.”



Thành Thiên Bích uống một hớp nước, tiếp tục cắn nuốt thịt khô.



Gói thịt khô này quả thật rất mặn, nhưng lúc này hắn không được lựa chọn, dạ dày như thể không đáy vậy, phải lập tức bổ sung thức ăn. Hắn đói bụng đến nỗi bắt đầu hoảng hốt, không hề giống người vừa ăn xong mấy tiếng đồng hồ trước, trái lại giống như bị bỏ đói ba ngày rồi vậy.



Tùng Hạ cũng nhận ra chuyện khác thường này: “Cậu đói như thế có thể liên quan đến sự tiến hóa hay không?”



Thành Thiên Bích nói: “Nhất định có liên quan.”



Nhét hết cả túi thịt khô vào trong bụng, Thành Thiên Bích cũng uống hết hai chai nước, tuy rằng hắn vẫn thấy đói, nhưng hắn phải kiềm chế ham muốn đòi ăn của mình lại. Thịt này rất mặn, sẽ ảnh hưởng đến những hành động tiếp theo của hắn.



Tùng Hạ vẫn ngồi nhìn hắn ăn, đưa nước cho hắn xong nhẹ giọng hỏi: “Cậu no chưa?”



Thành Thiên Bích nhìn đồng hồ một chút: “Chúng ta đã trì hoãn rất nhiều thời gian rồi, đi thôi.”



“Cậu ăn một túi có đủ không? Ăn nhiều một chút.”



“Không được, mặn lắm.” Thành Thiên Bích nhíu mày một cái: “Chúng ta không thể nán lại thêm nữa, phải nhanh chóng đến sân bay.”



Tùng Hạ thở dài: “Hi vọng tới Bắc Kinh có đồ ăn tươi mới.”



Thành Thiên Bích không nói gì, nhưng trong lòng cũng kỳ vọng mau chóng lên được phi cơ rời khỏi nơi này. Hai người cùng ôm hi vọng chờ mong thức ăn tươi ngon ở thủ đô, một lần nữa ra đi.