Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 10 :

Ngày đăng: 18:48 19/04/20


Hắn cứ như vậy không nhanh không chậm đi tới, 7 giờ 57 phút, hắn thậm chí như lúc thường đến cửa bót cảnh sát, bất quá lúc này đây, Lâm Uyên đi ngang qua lấy báo không chỉ là báo chí bản địa, chần chờ một chút, hắn lấy thêm mấy tờ báo thành phố lớn xung quanh, rót một ly nước, lúc này mới trở lại chỗ ngồi của mình.



Đợi được Từ Nhiên tiến vào, đã thấy trên bàn Lâm Uyên chất một loạt chồng báo thật dày.



"Anh Lâm, báo hôm nay còn không có chuyển... Ta kháo! Anh Lâm, anh như thế nào xem báo khác ngoài báo bản địa?!" Từ Nhiên hô to gọi nhỏ bu lại.



Thuận lợi cầm tờ báo vừa xem xong trong tay nhét vào trong tay Từ Nhiên, Lâm Uyên cầm lấy phần báo chí tiếp theo, buồn bực nói: "Nhìn xem xem."



Cũng may Từ Nhiên không có dây dưa vấn đề lâu lắm, lớp băng vải dầy dầy trên đầu Lâm Uyên hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn: "Anh Lâm, mấy ngày nay anh một mực ở bên ngoài làm gì vậy? Băng gạc trên lỗ tai là... Còn có cái giống tai nghe kia, em có thấy qua trên quảng cáo Ửu Kim thị, đây không phải là tai nghe, là kiểu máy trợ thính mới nhất đi? Anh Lâm... tai của anh..."



Từ Nhiên thanh âm khẽ run lên, cuối cùng nói còn chưa dứt lời, hơi ngừng lại.



Lâm Uyên ngẩng đầu lên, vừa vặn chống lại bộ mặt lã chã - chực khóc của hắn.



Nhăn lại mày thở dài, Lâm Uyên buông tờ báo trong tay: "Nghĩ gì thế? Anh không điếc, cái tai bị thương nhẹ, chưa khôi phục, tạm thời trước dùng máy trợ thính."



Nói xong câu đó, giọng nói vừa chuyển, Lâm Uyên nói: "Bất quá báo của em cũng hay thật, cư nhiên liếc mắt liền nhìn ra đây là máy trợ thính, anh trước soi gương còn tưởng rằng một tai nghe phổ thông "



"... Đó là đương nhiên, thành phố lớn lưu hành cái gì em biết hết, cái tin tức gì cũng đều xem qua, quảng cáo cũng không buông tha, anh Lâm dùng là sản phẩm mới, quảng cáo rất lớn!" Từ Nhiên theo bản năng ưỡn ưỡn lồng ngực đơn bạc, cuối cùng vai sụp xuống: "Nói chung, không có việc gì là tốt rồi, ngày đó những người kia nhân số không nhiều lắm, thế nhưng dáng vẻ thật là lớn, một câu nói cũng chưa từng nói với chúng ta, sau đó anh bị điều qua, tất cả vẫn lo lắng anh bị kéo làm lao động hoặc bị khi dễ..."



"Mọi người suy nghĩ nhiều..." Lâm Uyên đầu tiên là phản xạ nhíu nhíu mày, lập tức thấp giọng nói: "Cảm tạ."



Sau đó hắn lập tức tiếp tục xem báo, mà Từ Nhiên thì tâm tình một lần nữa nhẹ nhõm bưng ly qua máy nước uống lấy nước pha trà, một bên lấy nước, hắn còn một bên ngâm nga một khúc hát, làn điệu toát ra, Lâm Uyên trước giờ chưa từng nghe qua.



Ánh mặt trời ấm áp ngoài cửa sổ cách thủy tinh chiếu đến, đem bàn Lâm Uyên và Từ Nhiên nhuộm thành một mảnh kim sắc.



Tiếng thanh niên khẽ ngâm nga, hương khí lá trà... Bầu không khí quen thuộc khiến Lâm Uyên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Từ Nhiên đứng trước máy nước uống, hắn đột nhiên mở miệng:



"Từ Nhiên, em mỗi ngày đều xem tin tức thành phố lớn, là chuẩn bị sau này ở thành phố lớn sao? Em muốn về thành phố lớn đi làm, sinh hoạt sao?"



Đại khái là lần đầu tiên bị Lâm Uyên hỏi một đoạn dài như thế, Từ Nhiên vẻ mặt kinh sợ, bất quá hắn rất nhanh phục hồi tinh thần lại, thận trọng bưng cái ly lắc đầu nói:



"Hoàn toàn không có nga ~ "



"Em rất rõ ràng cá tính mình, lười nhác quen rồi, không có kỹ năng gì đáng nói, cho nên hoàn toàn —— hoàn toàn không nghĩ qua thành phố lớn kiếm ăn ~ "
"Nguyện vọng khi còn bé của cháu không phải làm trị an quan, mà là làm cảnh sát đi?"



Lúc nói câu này, hoa tay lớn tuổi nữ thanh niên ngẩng đầu lên, ánh vào tầm mắt hắn là đường nhìn chứa đầy...



Dụng tâm.



Giơ cánh tay đầy hoa văn đồ án ôn nhu sờ sờ đỉnh đầu Lâm Uyên, một lát, nữ nhân xoay người sang chỗ khác:



"Được rồi, ta muốn đi nhà lão Phùng hỏi xem tôn tử hắn bên kia còn phòng trống cho cháu mượn một hồi hay không..."



Nhìn bóng lưng cao gầy của bà ngoại dần tiêu thất, Lâm Uyên gọi lại nàng:



"Cháu đi, bà ăn làm sao bây giờ?"



"Qua sát vách ăn, một đường láng giềng có thể cho ta ăn, tay nghề ai cũng không kém hơn cháu."



"..." Lâm Uyên dừng một chút, một lát mở miệng, rốt cục hỏi vấn đề vẫn muốn hỏi: "Bà không lo lắng cháu thực sự đi ra sẽ không trở lại sao? Như bọn họ như nhau không trở lại nữa?"



Nữ nhân chân đã vượt qua ngưỡng cửa liền dừng bước: "Không lo lắng."



"Ta nuôi cháu lớn như vậy, không phải là vì cho cháu mỗi ngày ở bên cạnh ta, dưỡng lão cho ta, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung."



"Thanh niên tay chân đều lưu loát, đi ra ngoài thăm quan, không có việc gì mang cho ta chút ngoạn ý bên ngoài trở về mới là chuyện đứng đắn."



"Còn nếu như thật sự bận quá không về được, ta không lẽ không có khả năng đi ra ngoài nhìn cháu hay sao?"



Nói xong, nữ nhân quay đầu lại cười cười, sau đó lê dép ra cửa.



Tiếng bước chân kiên định vẫn duy trì liên tục trong trong phạm vi thính lực của Lâm Uyên, mãi cho đến nàng đi rất xa, đi tới nơi Lâm Uyên nghe không được tiếng bước chân nàng nữa, nữ nhân mới ngừng lại được, nhìn bầu trời một chút, sau đó đốt một điếu thuốc:



"Đi ra sớm muộn gì thì phải trở về, không lo lắng..."



"Ta cho tới bây giờ không cần phải lo lắng..."