Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 140 :

Ngày đăng: 18:50 19/04/20


Ba Thâm Bạch ngày hôm sau bị bệnh.



Cảm mạo.



"Ba cũng thật là, ôn độ gia gia bên kia thế nhưng là âm mười độ, đi vào cũng không mặc áo khoác giữ ấm nào." Thâm Bạch một bên lấy tay thử nhiệt độ trán của hắn, vừa nói.



Sờ xong hắn lại nhìn ba mình, một lát lắc đầu nói: "Bất quá trạng thái này của ba, nếu như không phải tự ba nói nóng lên, con còn hoàn toàn không nhìn ra."



Ba ba Thâm Bạch tự mình từ băng thất đi tới, dáng vẻ của hắn thoạt nhìn không có gì khác bình thường, sắc mặt tuy rằng hơi tái nhợt bất quá ngược lại cũng hoàn hảo, còn là Thâm Bạch đi tới, nhìn hắn đỡ trán, lễ tiết hỏi một câu, lúc này mới trả lời "Tựa hồ có điểm phát nóng".



Bác sĩ tửu điếm lập tức bị kêu đến, vừa đo nhiệt độ cơ thể: Cừ thật! 39 độ!



Cho dù ở xã hội y thuật cao độ phát đạt hiện nay, truyền dịch vẫn là một loại phương pháp trị liệu phát nhiệt rất tốt. Nằm trong phòng tửu điếm, nam nhân toàn thân đắp lên ấm áp chăn, chỉ có cổ tay trái lộ ra, mặt trên cắm một kim luồn thông với bình truyền dịch.



"Con khi còn bé cũng là như vậy, nếu như không phải bảo mẫu a di hỏi vì sao vẫn muốn nước nóng, con đều không nói cho nhân gia mình bị sốt." Nếu như không phải trên nhiệt kế bên cạnh còn giữ chữ số sáng loáng "39", dáng vẻ của nam nhân thoạt nhìn vẫn không giống như đang sinh bệnh.



"Khi đó con rõ ràng mới ba tuổi, cũng không rõ làm sao biết khi sốt lên liền uống nhiều nước nóng sẽ đỡ hơn." Nghĩ đến nho nhỏ hài tử cầm một cái chén không thật to, ngửa đầu tìm bảo mẫu muốn nước nóng, nam nhân trên mặt lần đầu tiên lộ ra một điểm thần sắc có thể được xưng là "Suy yếu".



"Bởi vì con thích xem sách, trong sách nói, lúc bị sốt uống nhiều nước nóng sẽ hảo." Hai tay đan tại ghế ngồi, Thâm Bạch cũng nhớ lại một chút.



Nam nhân liền lộ ra một cái mỉm cười tái nhợt: "Phải rồi, con từ nhỏ đã thích xem sách."



"Đây là thuốc bác sĩ kê." Lâm Uyên cầm trong tay một túi thuốc và một chén nước, nhìn Thâm Bạch, lại nhìn bệnh nhân trên giường, hắn ở giữa hai người do dự nên là đưa mấy thứ này cho ai.



"Tự ta là tốt rồi, còn không suy yếu đến mức không thể động." Nam nhân nói, tự đè xuống cái nút khiến đầu giường nâng lên, tiếp nhận cái chén nuốt vào thuốc, hắn lại tự đem đầu giường hạ trở lại.



Lâm Uyên lần thứ hai ra cửa phòng, hắn đem gian phòng để lại cho đôi phụ tử thoạt nhìn có chút xa cách, nhưng mà ở chung lại hoàn toàn không xa lạ. Hai người này... Hẳn là có thể nhân cơ hội này hồi ức một chút đi? Lâm Uyên nghĩ.



Mà sau khi hắn rời đi, hai người kia vẫn không nói câu nào, Thâm Bạch cầm trong tay một quyển tạp chí địa phương xem hăng say, về phần ba ba Thâm Bạch, hai mắt nửa mở nửa khép, lẳng lặng nhìn cổ tay của mình, không ai đón được hắn đang suy nghĩ gì.



"Ba muốn ở đây dưỡng bệnh sao? Chỗ ở của ba là tửu điếm đúng chứ?" Nơi này phòng ở rất khó mua, huống chi có người nói cho Thâm Bạch, biết nam nhân lần này tới đây đã thuê một nhà tửu điếm ôn tuyền xa hoa.



Nữ nhân kia đã đi trở về, mang theo nữ nhi.
"Theo đầu mối này tra được, chúng ta chắc là ở gia gia con đồng lứa ly khai bổn gia, gia gia tên đầy đủ là Vương Thâm Trạch, rời khỏi gia tộc sẽ xoá họ, xóa đi dòng họ, lấy tên làm họ, truyền xuống chính là họ "Thâm" nhà chúng ta."



"Chắc là gia gia con đồng lứa xảy ra chuyện gì, cho nên nhà của chúng ta mới rời đi, thế nhưng cụ thể chuyện gì xảy ra, cũng không tra được,... ít nhất... Bây giờ còn chưa điều tra ra."



Sau đó, hắn lại nói: "Lần này tế tổ... là mười năm một lần đại hình tế tổ, bàng chi rất nhiều hậu nhân đều nhận được thư mời, nhà chúng ta tự nhiên là gửi đến gia gia con, ông ấy viết thư cho ta biết, bị... A di con thấy được, ta tìm hiểu nguồn gốc tra được Vương gia bối cảnh thời gian, nàng cũng biết, đòi nháo ầm ĩ đi qua, thậm chí còn làm chuyện thập phần không thể diện —— chính cô ta mang theo Lam Lam tìm qua, sau đó... Tự rước lấy nhục."



"Mặc kệ nàng làm cái gì, chỉ là luận sự phân tích một chút, đối phương nói Lam Lam là... Huyết thống không tinh khiết, ta đây mới nhớ tới, mẹ con là gia gia cực lực tác hợp ta thú, ta không biết bối cảnh của nàng, chỉ biết là nàng là bé gái mồ côi, bất quá bây giờ ngẫm lại, mẹ con bên kia bối cảnh khả năng cũng không đơn giản."



"Đây có lẽ là một trong nguyên nhân con có thể thấy "Thế giới kia"."



Ngẩng đầu nhìn về phía Thâm Bạch, trong mắt nam nhân một mảnh tinh quang.



"Nói chung, Vương gia bối cảnh, ta hiểu được chính là như vậy, Vương gia là khối hương thịt không sai, thế nhưng cũng không tốt ăn, con đi qua nhìn một chút, đừng dính dáng quá sâu, bên kia hậu đại bổn gia giống như con cũng không thiếu, cho nên cũng không cần lấy năng lực của mình nghĩ rất cao, tất cả an toàn là việc chính."



Thâm Bạch gật đầu.



"Bên kia cần bái thiếp, điểm ấy ta cũng có nghe thấy, bổn gia đại nghiệp đại, phóng khách đông đảo, cho dù là con em gia tộc, chỉ cần không phải bổn gia, đều phải trước viết bái thiếp báo cáo ý đồ đến, xử lý giống nhau là ba ngày, hơn nữa còn chưa nhất định tiếp kiến."



"Con lúc này là... Phù linh trở về, đối phương sẽ phải đối với con có an bài, bất quá cũng sẽ không rất nhanh, nói những lời này với con, là sợ con tâm cao khí ngạo chịu không nổi..."



Được rồi, cha nghĩ đến thật nhiều, Thâm Bạch trong lòng suy nghĩ, rốt cuộc vẫn tiếp nhận hảo ý của hắn, vừa nghĩ về bổn gia cẩn thận, hắn đang muốn trả lời, bỗng nhiên ——



"Thiếu gia, bổn gia trả về hàm, nói là thỉnh cậu buổi chiều mang lão gia đi qua, đến bổn gia! Bổn gia muốn cậu trụ tại đại trạch bổn gia a!" Nói chuyện là một gã dị năng giả bảo tiêu, ở bên cạnh hắn, còn có Thâm Bạch lão ba không thấy được - Tuyền Thuỷ quản gia.



Hai người đều là vẻ mặt vô cùng kinh ngạc ← không sai, ngay cả vẫn cười híp mắt - Tuyền Thuỷ quản gia cũng là vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.



"Nhanh như vậy?" Sau đó, nghe được câu này - Thâm phụ cũng vô cùng kinh ngạc ra.



- -----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------



P/S: Trời ơi, tôi đánh hết rồi mà nó không cập nhập chương này là sao TT^TT