Kỳ Huyễn Dị Điển
Chương 164 :
Ngày đăng: 18:50 19/04/20
Tuyền Thuỷ chắc là nhận thấy được Thâm Bạch có cái gì không giống, bất quá hắn cũng không có hỏi, vẫn cười híp mắt, cũng không hỏi bổn gia phát sinh chuyện gì, chỉ nói chuyện phát sinh mấy ngày nay bên này, còn nói chuyện sau khi Thâm phụ trở lại về sau.
"Thâm Xuyên tiên sinh lần này khỏi bệnh có chút chậm, nghe nói là bởi vì lão gia tử qua đời, đồ ăn trong lễ mừng năm mới xưa nay, mỗi ngày chỉ có thức ăn chay nước trong cơ bản nhất."
"Tiết nguyên tiêu ngày đó cũng không sai biệt lắm." Hắn còn hồi báo kết quả.
Thâm Bạch gật đầu: "Người là sắt không phải thép, ngã bệnh càng phải ăn cơm thật ngon, lần này ở Vương gia mừng năm mới, A Uyên cũng bệnh không nhỏ, mỗi ngày đều uống bổ thang ni ~ phải rồi, Tuyền Thuỷ gia gia, người có nghĩ khí sắc của A Uyên tốt hơn trước rồi đúng không?"
"Cư nhiên ngã bệnh sao? Ta còn tưởng rằng do bổn gia chú ý mỹ thực, A Uyên thiếu gia ở bên kia đợi người mới có tinh thần như vậy." Tuyền Thuỷ cười híp mắt nói.
"Quả thực chú ý, ta xem bọn hắn mỗi ngày đưa tới nước canh cũng rất tốt, a! Nói đến đây ta mới nhớ tới đã quên chuyện này —— lúc đó còn nói tìm bọn họ muốn thang phổ trở về, kết quả đi quá vội thua... Không, quá vội vội vàng vàng, quên." Thâm Bạch "A" một tiếng.
"Đừng lo, là thang phổ A Uyên thiếu gia uống trong lúc dưỡng bệnh sao? Ta trở lại đi tìm Vương Đức quản gia muốn một chút, ta nghĩ hắn sẽ cho ta." Tuyền Thuỷ chậm rãi nói.
"Ai nha ~ Vậy khổ cực Tuyền Thuỷ gia gia a ~" Thâm Bạch cười hì hì nói.
Lâm Uyên liếc liếc hắn, tuy rằng không nói chuyện, nhưng mà ánh mắt kia đã đại biểu ý tứ hắn muốn nói:
Ngươi cũng không biết làm cơm, muốn thang phổ làm cái gì? Để tự ta nấu canh cho mình sao?
Thâm Bạch lúng túng chà xát chà xát tay, sau đó thay đổi đề tài ——
"Nói đến thang, cái bánh trôi xanh kia mới là thực sự ăn ngon, em ngày đó vốn muốn mua chút đem trở về, kết quả Hữu Sơn kéo em, chờ toàn bộ kết thúc, quầy hàng sớm mất."
"A a a a ~ hảo đáng tiếc, vốn muốn cho A Mỹ, Hoa bà bà, Hải bà bà bọn họ mua chút bánh trôi xanh gởi về, đây tuyệt đối là một đặc sản a!"
Ôm vai, Thâm Bạch vẻ mặt ảo não.
Lâm Uyên lại liếc mắt nhìn hắn, một lát sau mới nói: "Cậu ngược lại không cần đáng tiếc, kỳ thực, ở Dã Sơn thị bất kỳ vật gì mua về đều có thể tính đặc sản, chỉ bánh trôi xanh không tính."
"A?" Lần đầu tiên nghe được thuyết pháp này, Thâm Bạch quay đầu nhìn Lâm Uyên.
"Bánh trôi kia..." Lâm Uyên theo thói quen nhíu nhíu mày: "Trên trấn có bán, hơn nữa mỗi ngày có người bán, chỉ tiết nguyên tiêu không ai bán, bất quá ngày đó từng nhà giống nhau đều sẽ tự mình làm chút bánh trôi, tôi còn tưởng rằng là do không buôn bán."
囧← Biểu tình Thâm Bạch từng chút biến thành bộ dáng như vậy!
"Vì vậy ——" Thâm Bạch há to miệng: "Bánh trôi Dã sơn thị chỉ tiết nguyên tiêu mới có bán nhưng thật ra là do trên trấn không có sinh ý mới qua đây bán sao?"
"Đã rất sạch sẽ a! Năm mới rồi đừng cần cù mãi như thế ma ~ mau tới xem một chút, anh từ Dã Sơn thị mang theo không ít thứ trở về, mọi người xem có thích hay không?" Một bên nói, Thâm Bạch hào phóng mở rộng ra cửa phòng trữ tàng.
"Oa!"
"Thực sự có thể chứ?"
"Hắc hắc hắc ~ "
Ba tiểu bằng hữu nói, đem dụng cụ làm vệ sinh trong tay cẩn cẩn dực dực phóng tới địa phương vốn để, lại rửa sạch tay, sau đó vui sướng chạy về phía phòng trữ tàng Thâm Bạch chỉ.
Đừng nói, mang về lễ vật thật là có một ít thứ có thể cho bọn tiểu tử thích:
Tỷ như, có một búp bê lỗi thời.
Búp bê lỗi thời không có gì, nhưng thật ra trong hộp đồng thời còn có y phục chuyên môn phối búp bê, không chỉ một món, Tiểu Nha yếu yếu coi trọng một cái váy trong đó.
"Muốn thì liền cầm đi nga ~" Thâm Bạch hào phóng.
Tiểu Nha lại lắc đầu: "Thế nhưng, y phục của nàng, em đều cầm không phải nàng không có quần áo mặc sao?"
"Cũng không phải lấy bộ trên người nàng, anh xem y phục bên cạnh đều là mới làm đi?" Thâm Bạch nói.
" Em có thể lấy cái mộc mạc nhất kia sao?" Tiểu Nha nhỏ giọng nói.
"Nàng cũng sẽ không phản đối, cầm." Thâm Bạch trực tiếp đưa cả y phục lẫn búp bê cho Tiểu Nha.
Búp bê nho nhỏ... Nghĩ đến bản thể Tiểu Nha bọn họ, tựa hồ có điểm kỳ quái, thế nhưng đây cũng có cái gì ni ~
Đông Bảo coi trọng một hộp âm nhạc, Đầu to lại ở bên trong tìm được một ngọn đèn rồng tinh mỹ.
Đem đèn rồng lần lượt treo lên, đọng ở trên thuỷ tinh hai tầng lầu, một khắc tắt đèn điện châm đèn lồng lên, trong phòng quả thực như có một cái hỏa long từ trên trời giáng xuống!
"Oa!" Không chỉ ba tiểu bằng hữu, ngay cả Thâm Bạch và Lâm Uyên đều giật mình.
Quả thực lại như qua một tiết nguyên!