Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 22 :

Ngày đăng: 18:48 19/04/20


Lâm Uyên rốt cục đã tới mục đích ban đầu —— trạm Đông Vọng Kim.



Hoàn toàn bất đồng với trạm Ửu Kim được chỉnh trang giống như CLB mỹ thuật, hầu như không có mấy bóng người, trạm Đông Vọng Kim có thể nói là người đến người đi. Ngoại trừ ngày đó ở nhà ga Ửu Kim thị gặp qua nhiều người đến thế, hai ngày nay ở chỗ Thâm Bạch, Lâm Uyên có thể nói là một mực sống trong hoàn cảnh chỉ so với mật độ nhân khẩu ở Sơn Hải trấn lớn hơn một ít, cho nên chợt đến địa phương náo nhiệt thế này, Lâm Uyên có hơi chút không thích ứng.



"Đây mới chính là mật độ dân cư thành phố lớn, A Uyên, cậu hai ngày nay là ở khu nhà giàu đỉnh cấp bổn thị, chỗ đó hoàn toàn khác biệt a ~" Hoàn toàn biết Lâm Uyên đang suy nghĩ gì, Phùng Mông đưa cánh tay vỗ vỗ phía sau lưng của hắn.



Ngoại trừ mật độ nhân khẩu, phong cách trang trí nhà ga cũng hoàn toàn bất đồng.



Nếu như nói trạm Ửu Kim như một CLB mỹ thuật cao cấp, thì trạm Đông Vọng Kim cho người cảm giác có chút như... Thư viện?



"Không sai, trạm Đông Vọng Kim chính là một lầu mua bán sách ở Ửu Kim thị, từ cửa số bốn đi ra ngoài có thể trực tiếp tiến nhập thư viện Ửu Kim, dùng thẻ thông hành có thể mượn sách nga ~" Phùng Mông giải thích.



Lâm Uyên gật đầu, hắn theo thói quen quan sát hoàn cảnh chung quanh cùng với dòng người đi ngang qua, rất nhanh liền phát hiện: Ở nơi này độ tuổi phổ biến của người ra vào nhà ga tương đối còn trẻ, trừ đó ra, những người này đều hào hoa phong nhã, nếu như muốn hắn tìm một đối tượng tương tự mà nói...



Trong đầu hắn tiên nghĩ tới Thâm Bạch, sau đó nghĩ tới Phùng Mông, cuối cùng, thậm chí còn nghĩ tới Từ Nhiên.



Nếu như nói ba người này có điểm gì giống nhau, thì đại khái là "Mạch văn" trên người đi? Cái loại khí chất làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy người này học rất giỏi, đọc qua rất nhiều sách.



* Mạch văn: chỉ sự nho nhã *



Ngược lại Lâm Uyên trên người chính là không có.



"Người vừa đứng phụ cận phần lớn là giáo chức còn có học sinh Ửu Kim học viện, chỗ này vừa mới xây, xây xong sẽ có rất nhiều phụ huynh muốn cho con mình học ở Ửu Kim học viện, họ sẽ mua phòng ở đây." Cà thẻ ra trạm, Phùng Mông tiếp tục tận tình làm chủ giới thiệu tất cả thứ mình biết cho Lâm Uyên.




Quả nhiên là tác phong Phùng đại gia —— hắn nghĩ đến.



"Một nhà lầu nghe lớn, bất quá diện tích phòng khá nhỏ, kỳ thực cũng không nhiều lắm, tớ một người ở quá lãng phí, cũng có chút sợ, liền đơn giản đem gian phòng còn dư đều cho mướn."



"Lầu một thuê để mở tiệm xăm hình, lầu hai cho đồng sự tớ mướn, lầu ba tự tớ ở, lầu bốn hiện nay trống không, về sau chính là của cậu A Uyên a!"



"Bất quá ——" Nói đến đây, Phùng Mông dừng lại một chút, trảo nhúm tóc giống lông Teddy, hơi lúng túng nở nụ cười: "Nơi này trước vẫn không có thuê, tớ đơn giản hay dùng tầng kia phơi cá nhỏ, cậu biết mà, tớ một người ở ngoại địa, tiếc nuối nhất vẫn là cá khô của quê nhà chúng ta ~ không ăn được mới mẻ, đơn giản liền tự phơi ~ biết cậu muốn đi qua nên liền vội vàng đem cá khô thu lại, thế nhưng trong phòng tựa hồ còn có chút vị đạo..."



Lâm Uyên:...



Trong nháy mắt nghĩ đến Tiểu Sơn biết mình ly khai liền đòi dùng bàn hắn phơi cá nhỏ.



Hắn và cá khô đây là cái gì thù cái gì oán?



"Không quan hệ." Hắn đã tập thói quen mùi vị cá nhỏ, trên thực tế chính hắn còn biết phơi, hơn nữa cá khô còn là nổi danh toàn trấn.



Lâm Uyên nhìn thoáng qua lầu một và lầu hai: "Bất quá lúc này, bạn cùng phòng của cậu đều chưa có về nhà sao?"



Sau đó Phùng Mông cười lúng túng hơn: "Lúc này bọn họ đã trở về, sở dĩ không ở, là bởi vì đây là thời gian bọn họ nhảy ở quảng trường..."



Nháy mắt mấy cái, Phùng Mông đặc biệt thuần lương ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Uyên: "A Uyên, cậu biết cái gì là quảng trường nhảy không?"