Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 234 :

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


Bọn họ lại trở về Ửu Kim thị.



Nạp Đức Lý Khắc tự nhiên là lập tức lôi kéo Hà Thanh Thanh bắt đầu chuyện tình trù bị đấu giá hội, lúc đề cập tới vấn đề sân bãi quan trọng nhất của buổi đấu giá hội, Thâm Bạch muốn nàng trước tiên buông ra chuyện này.



"Ta đi tìm ba ba hỏi thử, ông ấy hẳn có rất nhiều sân có thể miễn phí cho chúng ta mượn." Dù sao cũng là tiền của A Uyên, hắn xài nên tính toán tỉ mỉ một chút.



"Có một ông chủ tin cậy thật là tốt a ~ chuyện này ta liền nhờ ngài a!" Nạp Đức Lý Khắc cười hì hì đồng ý việc này.



Vì vậy, mang theo đặc sản mua được từ một cái thành thị bên ngoài, Thâm Bạch đi tới nhà ba hắn.



Cũng không phải một mình hắn, còn có đã cấp tốc tiến nhập chức nghiệp - Tháp Lâm vô thanh vô tức theo đuôi bên cạnh, trừ Thâm Bạch ra, không ai thấy được.



Hắn trước khi đi chỉ là gọi điện tùy tiện lên tiếng chào nói mình một hồi sẽ tới mà thôi, không nghĩ Thâm phụ hoan nghênh trận thế đặc biệt lớn, không chỉ đại môn hoàn toàn mở rộng, tất cả nhân viên công tác ở bên trong nhà toàn bộ đứng một bên hoan nghênh, ngay cả Thâm phụ cũng đứng ở cửa chính chờ hắn, đương nhiên, kế mẫu hắn cũng mang theo muội muội hắn nở nụ cười đứng bên cạnh.



Đại trận thế toàn bộ toàn gia xuất động xếp thành hàng hoan nghênh ~



Tùy tiện mặc một kiện áo thun và quần jean, trong tay lảo đảo xách một túi quà tặng nhỏ - Thâm Bạch nhíu mày, sau đó cấp tốc cười nghênh đón.



"A Đức thúc, đã lâu không gặp!"



"Thu di, màu má hồng mới thật là đẹp mắt a ~ "



...



...



Thâm Bạch rất quen thuộc cùng mỗi người chào hỏi, hắn tuy rằng đã rất sớm không ở nơi này, bất quá dù sao vẫn ở qua một đoạn thời gian, ngoại trừ một ít khuôn mặt mới bên ngoài, trong nhà công nhân viên kỳ cựu càng nhiều, mà những người đó hắn đều nhớ.



Đầu óc thuở còn bé cũng rất tốt a~



Cuối cùng, hắn tự tay giao lễ vật cho lão ba mình: "Trước đó con đi bên ngoài chơi, đây là một chút lễ vật nhỏ, một loại đặc sản trà lài do loại cây đặc biệt bản địa phơi nắng ra."



Nói, Thâm Bạch còn chớp mắt với ba hắn: "Con bỗng nhiên nghĩ đến, ba cũng đến tuổi nên bảo dưỡng rồi a ~ "



"Con hài tử này ——" Thâm phụ trong miệng nói như vậy, thế nhưng trên tay lại đem lễ vật mở ra nhìn một chút, sau đó giao cho quản gia bên cạnh, lôi kéo Thâm Bạch đi vào trong, một bộ tâm tình rất tốt.



"Tặng cái gì hoa cái gì trà a, còn không bằng tặng ta một hồ cá chính con làm! Ta nhớ kỹ lần trước đi thăm có nhìn thấy con ở đây làm hồ cá, lần trước cũng không nói gì, sau lại nghĩ nghĩ, cái hồ cá con làm kia thực sự rất khá, so bên ngoài càng thêm tinh xảo hơn, quả thực đều là tác phẩm nghệ thuật, người khác đều nói, con là tối có tế bào nghệ thuật, điểm ấy có thể mạnh hơn ta nhiều..." Vừa đi, Thâm phụ vừa nói với Thâm Bạch.
Hắn đứng cho đến khi Thâm Bạch đi qua khúc ngoặt phía trước mới ly khai, mà nữ nhân bên cạnh cũng tại lúc này mới đi theo phía sau hắn vào trong.



"Không cùng A Bạch nói chuyện bản gia sao? Nói người thừa kế bổn gia nguyên bản dự định sinh trọng bệnh, nếu như hắn mất mà nói..." Nữ nhân nhỏ giọng.



Nàng khả năng không hiểu rất rõ chuyện thế giới kia, bất quá nàng hiện tại lại biết bổn gia thế lực mạnh có bao nhiêu lớn.



"Câm miệng." Thâm phụ lập tức dừng lại, nghiêm túc nhìn nàng.



"Chúng ta là chúng ta, bổn gia là bổn gia, người thừa kế bổn gia ngã bệnh tự nhiên có người thừa kế khác xuất hiện, cùng chúng ta một chút quan hệ cũng không có." Thâm phụ căn dặn nàng.



"Thế nhưng, A Bạch và Lam Lam..."



"Chuyện này, ta không muốn lại nghe từ trong miệng cô, hiểu?" Thâm phụ hai mắt nặng nề nhìn về phía nàng.



Ngậm chặt miệng, nữ nhân bị vẻ mặt của hắn chấn nhiếp, một lát khẽ gật đầu một cái.



***



Mà đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả - Thâm Bạch đã lên ngồi tàu điện ngầm.



Mặc dù là danh phù kỳ thực đại thiếu gia, bất quá hắn càng thích lên phương tiện giao thông tàu công cộng.



Tháp Lâm đứng bên cạnh hắn, mặt không thay đổi đánh giá đám người chung quanh.



Một lát, Thâm Bạch mới nghe được hắn mở miệng nói: "Bằng hữu?"



Cũng chính là Thâm Bạch, không chỉ trí nhớ hảo, còn phản ứng nhanh, theo từ then chốt này kiểm tra, có liên quan tới Tháp Lâm...



"Ân, bằng hữu của con có một nhóm đồ ủy thác con bán..."



↑ Không sai! Là những lời này!



"Ừ, chúng ta không phải bằng hữu sao? Ngoài quan hệ cố chủ nhân viên tạm thời, cũng có thể trở thành bằng hữu đó?" Thâm Bạch nhún vai.



"Nga." Nói xong câu đó, quay đầu đi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Tháp Lâm không lên tiếng nữa.